Andre ngồi một mình một bàn ở buổi họp báo, hoặc vì anh đến muộn, hoặc vì chẳng ai muốn dây dưa với Mắt quỷ bao giờ. Hôm nay anh mặc chiếc áo vest mỏng màu xám, bên trong là áo thun caro ghi đen. Anh chống tay lên cằm ngẫm nghĩ, gương mặt đầy lạnh lẽo như thường thấy.
Hình ảnh
Bất chợt ánh đèn bỗng dưng tắt phụt, xung quanh chỉ là bóng tối. Khanh hiện ra như một nàng thiên sứ vừa bay đến từ một nơi xa xăm. Vẻ yếu mềm của Khanh khiến Andre đôi lúc muốn đặt tay vào má cô và lau khô dòng nước mắt, dù Khanh không hề khóc, chỉ bởi vì đôi mắt bỗng quá long lanh.
Anh không hề nhìn sai người…
Andre gật gù. Hai tay nắm chặt lại.
Anh muốn giữ nguyên khoảnh khắc này của Khanh.
Khi những gì thuộc về giấc mơ xảy ra, bất giác con người ta sợ rằng mình sẽ tỉnh dậy.
*
* *
Khanh đưa tay che khi quá nhiều đèn flash làm mắt nó cay xè như muốn khóc. Đèn bật. Trong một vài giây, cả hội trường, cả trăm ký giả hướng vào Khanh như quên mất đây chính là buổi họp báo cho Liveshow của Demo.
Nó xoay qua An, Long Flash và Demo. Bốn người cũng đang mỉm cười nhìn nó. Bất giác nó bỗng thấy mình toả sáng. Một mình nhưng không hề đơn độc.
Darrent đưa tay ra hiệu cho mọi người im lặng. Đám đông ồn ào khi nãy giờ im phăng phắc. Anh đứng lên, động tác nhẹ nhàng nhưng đầy dứt khoát.
“Xin giới thiệu với moị người đây là Trịnh Thiếu Khanh. Nhân vật chính của Liveshow Hoàng Hôn Đỏ sắp tới đây của Demo…”
Hình ảnh
Cả hội trường ký giả đang im lặng tự nhốn nháo hẳn lên khi Darrent ngừng lại. Những nghi vấn, những lời bàn tán càng ngày càng to dần phía bên dưới.
“… Như chúng tôi đã thông báo. Photographer Hoàng Long sẽ chịu trách nhiệm về phần hình ảnh và cũng là Producer cho Hoàng Hôn Đỏ. Còn người ngồi bên cạnh đây là Lê An, Director của liveshow.”
Khanh thấy mình không thể rời mắt khỏi Darrent dù chỉ một milimet. Demo lúc nào cũng là Demo, nó không nghĩ một ai có thể chống lại cái ma lực đầy lôi kéo ấy. Khanh đảo mắt nhìn quanh khán phòng và bất ngờ dừng lại ở một khuôn mặt quen thuộc.
Andre!
Tim nó bỗng đập mạnh đến mức muốn vỡ tung ra khi mắt nó chạm vào ánh nhìn của Andre. Anh ngồi im lặng lạnh lẽo, nó không thể đoán được trong đầu anh nghĩ gì, sau lần quay cho quảng cáo của chú Nam, Khanh đã ngừng liên lạc với Andre.
- Xin cho tôi hỏi là cô Trịnh Thiếu Khanh sẽ đóng vai trò gì trong buổi Liveshow Hoàng Hôn Đỏ và tại sao Liveshow của Demo mà nhân vật chính lại là cô gái trẻ này chứ không phải ai khác? – Mắt Andre hướng thẳng vào Long Flash khi một phóng viên nào đó ngồi ở giữa hội trường được mời hỏi. Andre hiểu rõ đâu là nguồn cội của vấn đề.
- Trịnh Thiếu Khanh sẽ đóng vai chính ở Liveshow Hoàng Hôn Đỏ. Còn về vấn đề chi tiết chúng tôi xin lỗi chỉ có thể tiết lộ đến đấy. Hồi sau sẽ rõ! – Darrent nháy mắt.
Khanh vẫn dán chặt mắt vào Andre từ khi phát hiện ra sự có mặt của anh ở đó. Khoảng cách giữa nó và anh ngỡ chỉ vài chục bước chân nay thành ra vài nghìn mét, và thay vì chỉ đang nhìn bằng mắt nhưng nó cứ có cảm giác mình đang soi Andre qua kính viễn vọng không bằng. Vì thế những thứ chỉ vừa mới cách đây vài hôm cũng ngỡ như lâu lắm rồi.
Darrent và Pi cạnh bên lần lượt thay phiên nhau trả lời những câu hỏi của phóng viên. Thỉnh thoảng cũng có những câu hỏi được dành riêng cho nó, những lần đấy, Long Flash đều là người trả lời thay.
Dù trong đầu có vài ý nghĩ bực mình anh nhưng không hiểu sao nó lại một lòng đặt sự tin tưởng vào Long Flash. Khẽ xoay đầu nhìn qua bên phải, bất giác nó cảm thấy Long với vẻ bề ngoài nhẹ nhàng như bóng bay, nhưng thực chất bên trong lại căng đầy C02.
Nó chọn trò chơi này bằng trực giác như đã từng chấp nhận với Andre.
Bỗng những chiếc đèn Flash thi nhau toả sáng loá mắt đi kèm theo những tràng vỗ tay nhiệt liệt. Mọi người ra hiệu cho nó đứng dậy, khi nó cúi đầu chào đám phóng viên trước mặt, nó nhận ra Andre đã biến mất từ khi nào.
Trong đầu Khanh bỗng bật lên ý nghĩ rằng, rõ ràng những trò chơi Khanh đang theo chỉ cùng chung một giấc mơ. Nó có thể đang mơ, nhưng nó chưa muốn dừng ở đây.
Khi chợt tỉnh dậy giữa giấc mơ, theo bản năng, con người ta sẽ nhắm mắt mà mơ tiếp.
*
* *
Lam mải mê với chiếc laptop trên bàn, ly Mocha đá tan đầy nước đặt cạnh bên dường như chẳng được đối hoài đến. Ally giờ này tương đối vắng người. Trời Sài Gòn bấy giờ là một tách café khi vào mùa.
- Xin lỗi em đến muộn.
Lam ngước mặt lên. Đối diện cô là một chàng trai trẻ với gương mặt và cách ăn mặc mộc mạc.
- Không sao. Chị cũng chỉ vừa đến. – Lam đóng màn hình laptop lại.
Hình ảnh
- Khi nào chị về Hà Nội? – chàng trai hỏi.
- Ngày mai. Nhưng tuần sau chị sẽ có mặt ở đây lại.
Chàng trai gục gật đầu ra vẻ đã hiểu rồi. Lam lấy trong túi ra một chiếc đĩa CD đẩy về phía chàng trai.
- Đây là những thứ chị muốn nhờ em.
- Thật sự thì chị không cần thiết làm thế – chàng trai nhún vai nhìn Lam – Có cái này chắc chị chưa biết - vừa nói anh vừa lôi ra quyển tạp chí âm nhạc phát hành sáng nay cho Lam.
- Liveshow Demo? – Lam thốt lên đầy bất ngờ khi thấy cháu gái mình xuất hiện quá nổi bật trên 2 trang báo. Xém tí nữa ly café bị cô làm đổ.
- Em đã nghĩ đúng, chị vẫn chưa hay gì cả. – chàng trai lấy tay kéo ly Mocha vào giữa bàn rồi ngước lên Lam. – Nhưng em sẽ nhận vụ này và cả vụ báo chí em đã từ chối hôm qua. – chàng trai cầm chiếc đĩa CD, đứng lên, mỉm cười và quay lưng đi .
- Khoan. Li nh! – Lam gọi với - Tại sao em lại thay đổi nhanh thế?
- Vì em đánh hơi được đâu là thứ tốt cho công việc của em. – Chàng trai tên Linh nháy mắt với Lam rồi nhẹ nhàng rời khỏi quán café.
Lam mở màn hình laptop lên, ngồi nhìn đăm chiêu một lúc vào vài dòng email đang đánh dở. Lam không biết những điều cô đang làm sẽ đi đến đâu, nhưng cô vẫn cần phải làm nó.
Khi mơ tiếp, con người không biết trước điều gì sẽ đến, nhưng họ vẫn thích mơ.
*
* *
Khanh ngồi lẩm bẩm hát theo vài giai điệu quen thuộc phát ra từ ipod trước cổng công ty của Demo. Nó ngồi chờ An.
Hình ảnh
Khanh xoay lại khi nghe thấy tiếng bước chân từ phía sau.
Darrent!
Nó bỗng chốc xoay lại ngượng nghịu. Tim đập liên hồi như đại bác bắn liền tù tì cả trăm quả một lần. Darrent bước đến đứng kế nó, dùng chân đá vào nó một cái … nhẹ hều, để khi nó ngước lên nhìn, anh gãi đầu lắp bắp hỏi.
- Anh ra ngoài mua đồ ăn. Em có muốn đi cùng không?
Khanh thoáng ‘đứng hình’ vài giây rồi gật gật đầu đứng lên. Không biết tự lúc nào giữa cô và Darrent có một bức tường bằng cao su vô hình chắn giữa, đụng vào là dội ra. Darrent nhận ra điều ấy, cố gắng mỉm cười với Khanh, nu cười bình thản.
Hình ảnh
Darrent đã trở thành một người thật gần gũi với Khanh, dù có khoảng cách nào chăng nữa.
Và người ta chỉ thích mơ những thứ thật quen thuộc…
*
* *
Darrent gài dây an toàn rồi liếc mắt nhìn sang phía Khanh. Xui cái là lúc đó, phiá bên kia cũng như thế.
Bốn mắt nhìn nhau.
Xung quanh không có một tiếng động gì ngoài tiếng máy xe.
Hai gương mặt chuyển dần sang màu đỏ.
Hình ảnh
Không khí im lặng lại càng thêm lắng xuống vì màn lén nhìn nhau bất thành đó của hai người.
Darrent chỉ muốn cảm ơn Khanh vì đã đồng ý tham gia liveshow này của Demo mà mãi vẫn không mở miệng lên tiếng được. Từ khi anh phát hiện mình khó chịu với bất cứ những hành động thân thiện của người khác với Khanh, dù là bình thường hay bất thường, anh bỗng cảm giác mình cũng khó … nói chuyện với cô hơn. Còn Khanh những lần đối diện với Darrent, nó lại muốn moi tim mình ra giấu đại chỗ nào đó. Máu nó dồn lên mặt đỏ bừng. Thật sự, Khanh chỉ muốn nói chuyện với Darrent tự nhiên như ngày hai đứa trên chiếc đạp điện giữa trời nắng chang chang của Sài Gòn.
- Anh…
- Em…
Darrent và Khanh đồng loạt lên tiếng.
Khanh giật nảy mình. Darrent thót tim đến độ chân nhấp luôn chân gaz khiến xe vọt thẳng về phía trước một tí. Vì phần anh có thắt dây an toàn từ trước nên không sao, còn Khanh thì mất đà té nhào về phía trước, va đầu vào xe cái cốp rõ to.
- Em có sao không???? – Darrent cuống cuồng tháo vội dây an toàn của mình ra chồm về phía Khanh.
Khanh theo quán tính nhắm nghiền mắt lại và đưa tay lên vịn vào chỗ đau. Bỗng chốc bàn tay to lớn của Darrent chạm vào tay nó, đẩy ra để xoa vết đau ấy. Khanh mở to mắt ra. Lần đầu tiên bàn tay Darrent chạm vào tay nó. Trong một tíc tắc ấy nó cảm giác giống như có một luồng điện mấy trăm watz truyền sang nó.
Hình ảnh
Darrent mải hối lỗi về sơ suất của mình mà quên mất ngại ngùng. Còn Khanh thì không như thế. Khanh cảm giác nóng bừng khi bàn tay Darrent chạm vào tay rồi vào tóc nó. Bình thường chỉ đứng cách vài bước chân là nó cảm giác “không ổn” huống hồ chi khoảng cách thế này. Darrent gần đến mức Khanh tưởng tượng chỉ cần một chút … là gương mặt Khanh có thể cảm nhận được ấm áp của Darrent hòa vào nó.
- Anh xin lỗi. – Darrent bất giác ngước mặt lên sau một lúc chẳng thấy có động tĩnh gì từ Khanh.
...
Mắt chạm mắt.
Môi còn đúng vài centimet là chạm được vào nhau.
…
Darrent cảm thấy đầu óc mình chuếnh choáng đến không thở được. Một nam một nữ ở những chỗ riêng biệt này đúng thật là quá nguy hiểm! Khanh thì ngây thơ, nhưng mà anh lại là con trai. Ngay từ những lần chạm mặt đầu đã quá là cuốn hút, huống hồ chi lại ở cái không gian thế này. Nhất là ở khoảng cách khó xử thế này nữa.
….
….
….
Cốc. Cốc…!!!
Darrent và Khanh giật bắn người lùi xa ra nhau. Phía ngoài cửa sổ, bên trái là Pi, bên phải là An, cả hai đang trố mắt ra nhìn.
Bất giác, máy Khanh rung lên, nó nhấc máy:
“Chút nữa anh qua đón em, anh muốn nói chuyện với em…”
Là số của Andre…
Hình ảnh
Ngay cả khi quen thuộc, giấc mơ vẫn là một giấc mơ, là những điều ở thật xa xăm ở cuối chân trời nơi cầu vồng rực rỡ…
[kocopy][/kocopy]
Đón xem "Tập 13: Nguyệt thực"
Hình ảnh
Bất chợt ánh đèn bỗng dưng tắt phụt, xung quanh chỉ là bóng tối. Khanh hiện ra như một nàng thiên sứ vừa bay đến từ một nơi xa xăm. Vẻ yếu mềm của Khanh khiến Andre đôi lúc muốn đặt tay vào má cô và lau khô dòng nước mắt, dù Khanh không hề khóc, chỉ bởi vì đôi mắt bỗng quá long lanh.
Anh không hề nhìn sai người…
Andre gật gù. Hai tay nắm chặt lại.
Anh muốn giữ nguyên khoảnh khắc này của Khanh.
Khi những gì thuộc về giấc mơ xảy ra, bất giác con người ta sợ rằng mình sẽ tỉnh dậy.
*
* *
Khanh đưa tay che khi quá nhiều đèn flash làm mắt nó cay xè như muốn khóc. Đèn bật. Trong một vài giây, cả hội trường, cả trăm ký giả hướng vào Khanh như quên mất đây chính là buổi họp báo cho Liveshow của Demo.
Nó xoay qua An, Long Flash và Demo. Bốn người cũng đang mỉm cười nhìn nó. Bất giác nó bỗng thấy mình toả sáng. Một mình nhưng không hề đơn độc.
Darrent đưa tay ra hiệu cho mọi người im lặng. Đám đông ồn ào khi nãy giờ im phăng phắc. Anh đứng lên, động tác nhẹ nhàng nhưng đầy dứt khoát.
“Xin giới thiệu với moị người đây là Trịnh Thiếu Khanh. Nhân vật chính của Liveshow Hoàng Hôn Đỏ sắp tới đây của Demo…”
Hình ảnh
Cả hội trường ký giả đang im lặng tự nhốn nháo hẳn lên khi Darrent ngừng lại. Những nghi vấn, những lời bàn tán càng ngày càng to dần phía bên dưới.
“… Như chúng tôi đã thông báo. Photographer Hoàng Long sẽ chịu trách nhiệm về phần hình ảnh và cũng là Producer cho Hoàng Hôn Đỏ. Còn người ngồi bên cạnh đây là Lê An, Director của liveshow.”
Khanh thấy mình không thể rời mắt khỏi Darrent dù chỉ một milimet. Demo lúc nào cũng là Demo, nó không nghĩ một ai có thể chống lại cái ma lực đầy lôi kéo ấy. Khanh đảo mắt nhìn quanh khán phòng và bất ngờ dừng lại ở một khuôn mặt quen thuộc.
Andre!
Tim nó bỗng đập mạnh đến mức muốn vỡ tung ra khi mắt nó chạm vào ánh nhìn của Andre. Anh ngồi im lặng lạnh lẽo, nó không thể đoán được trong đầu anh nghĩ gì, sau lần quay cho quảng cáo của chú Nam, Khanh đã ngừng liên lạc với Andre.
- Xin cho tôi hỏi là cô Trịnh Thiếu Khanh sẽ đóng vai trò gì trong buổi Liveshow Hoàng Hôn Đỏ và tại sao Liveshow của Demo mà nhân vật chính lại là cô gái trẻ này chứ không phải ai khác? – Mắt Andre hướng thẳng vào Long Flash khi một phóng viên nào đó ngồi ở giữa hội trường được mời hỏi. Andre hiểu rõ đâu là nguồn cội của vấn đề.
- Trịnh Thiếu Khanh sẽ đóng vai chính ở Liveshow Hoàng Hôn Đỏ. Còn về vấn đề chi tiết chúng tôi xin lỗi chỉ có thể tiết lộ đến đấy. Hồi sau sẽ rõ! – Darrent nháy mắt.
Khanh vẫn dán chặt mắt vào Andre từ khi phát hiện ra sự có mặt của anh ở đó. Khoảng cách giữa nó và anh ngỡ chỉ vài chục bước chân nay thành ra vài nghìn mét, và thay vì chỉ đang nhìn bằng mắt nhưng nó cứ có cảm giác mình đang soi Andre qua kính viễn vọng không bằng. Vì thế những thứ chỉ vừa mới cách đây vài hôm cũng ngỡ như lâu lắm rồi.
Darrent và Pi cạnh bên lần lượt thay phiên nhau trả lời những câu hỏi của phóng viên. Thỉnh thoảng cũng có những câu hỏi được dành riêng cho nó, những lần đấy, Long Flash đều là người trả lời thay.
Dù trong đầu có vài ý nghĩ bực mình anh nhưng không hiểu sao nó lại một lòng đặt sự tin tưởng vào Long Flash. Khẽ xoay đầu nhìn qua bên phải, bất giác nó cảm thấy Long với vẻ bề ngoài nhẹ nhàng như bóng bay, nhưng thực chất bên trong lại căng đầy C02.
Nó chọn trò chơi này bằng trực giác như đã từng chấp nhận với Andre.
Bỗng những chiếc đèn Flash thi nhau toả sáng loá mắt đi kèm theo những tràng vỗ tay nhiệt liệt. Mọi người ra hiệu cho nó đứng dậy, khi nó cúi đầu chào đám phóng viên trước mặt, nó nhận ra Andre đã biến mất từ khi nào.
Trong đầu Khanh bỗng bật lên ý nghĩ rằng, rõ ràng những trò chơi Khanh đang theo chỉ cùng chung một giấc mơ. Nó có thể đang mơ, nhưng nó chưa muốn dừng ở đây.
Khi chợt tỉnh dậy giữa giấc mơ, theo bản năng, con người ta sẽ nhắm mắt mà mơ tiếp.
*
* *
Lam mải mê với chiếc laptop trên bàn, ly Mocha đá tan đầy nước đặt cạnh bên dường như chẳng được đối hoài đến. Ally giờ này tương đối vắng người. Trời Sài Gòn bấy giờ là một tách café khi vào mùa.
- Xin lỗi em đến muộn.
Lam ngước mặt lên. Đối diện cô là một chàng trai trẻ với gương mặt và cách ăn mặc mộc mạc.
- Không sao. Chị cũng chỉ vừa đến. – Lam đóng màn hình laptop lại.
Hình ảnh
- Khi nào chị về Hà Nội? – chàng trai hỏi.
- Ngày mai. Nhưng tuần sau chị sẽ có mặt ở đây lại.
Chàng trai gục gật đầu ra vẻ đã hiểu rồi. Lam lấy trong túi ra một chiếc đĩa CD đẩy về phía chàng trai.
- Đây là những thứ chị muốn nhờ em.
- Thật sự thì chị không cần thiết làm thế – chàng trai nhún vai nhìn Lam – Có cái này chắc chị chưa biết - vừa nói anh vừa lôi ra quyển tạp chí âm nhạc phát hành sáng nay cho Lam.
- Liveshow Demo? – Lam thốt lên đầy bất ngờ khi thấy cháu gái mình xuất hiện quá nổi bật trên 2 trang báo. Xém tí nữa ly café bị cô làm đổ.
- Em đã nghĩ đúng, chị vẫn chưa hay gì cả. – chàng trai lấy tay kéo ly Mocha vào giữa bàn rồi ngước lên Lam. – Nhưng em sẽ nhận vụ này và cả vụ báo chí em đã từ chối hôm qua. – chàng trai cầm chiếc đĩa CD, đứng lên, mỉm cười và quay lưng đi .
- Khoan. Li nh! – Lam gọi với - Tại sao em lại thay đổi nhanh thế?
- Vì em đánh hơi được đâu là thứ tốt cho công việc của em. – Chàng trai tên Linh nháy mắt với Lam rồi nhẹ nhàng rời khỏi quán café.
Lam mở màn hình laptop lên, ngồi nhìn đăm chiêu một lúc vào vài dòng email đang đánh dở. Lam không biết những điều cô đang làm sẽ đi đến đâu, nhưng cô vẫn cần phải làm nó.
Khi mơ tiếp, con người không biết trước điều gì sẽ đến, nhưng họ vẫn thích mơ.
*
* *
Khanh ngồi lẩm bẩm hát theo vài giai điệu quen thuộc phát ra từ ipod trước cổng công ty của Demo. Nó ngồi chờ An.
Hình ảnh
Khanh xoay lại khi nghe thấy tiếng bước chân từ phía sau.
Darrent!
Nó bỗng chốc xoay lại ngượng nghịu. Tim đập liên hồi như đại bác bắn liền tù tì cả trăm quả một lần. Darrent bước đến đứng kế nó, dùng chân đá vào nó một cái … nhẹ hều, để khi nó ngước lên nhìn, anh gãi đầu lắp bắp hỏi.
- Anh ra ngoài mua đồ ăn. Em có muốn đi cùng không?
Khanh thoáng ‘đứng hình’ vài giây rồi gật gật đầu đứng lên. Không biết tự lúc nào giữa cô và Darrent có một bức tường bằng cao su vô hình chắn giữa, đụng vào là dội ra. Darrent nhận ra điều ấy, cố gắng mỉm cười với Khanh, nu cười bình thản.
Hình ảnh
Darrent đã trở thành một người thật gần gũi với Khanh, dù có khoảng cách nào chăng nữa.
Và người ta chỉ thích mơ những thứ thật quen thuộc…
*
* *
Darrent gài dây an toàn rồi liếc mắt nhìn sang phía Khanh. Xui cái là lúc đó, phiá bên kia cũng như thế.
Bốn mắt nhìn nhau.
Xung quanh không có một tiếng động gì ngoài tiếng máy xe.
Hai gương mặt chuyển dần sang màu đỏ.
Hình ảnh
Không khí im lặng lại càng thêm lắng xuống vì màn lén nhìn nhau bất thành đó của hai người.
Darrent chỉ muốn cảm ơn Khanh vì đã đồng ý tham gia liveshow này của Demo mà mãi vẫn không mở miệng lên tiếng được. Từ khi anh phát hiện mình khó chịu với bất cứ những hành động thân thiện của người khác với Khanh, dù là bình thường hay bất thường, anh bỗng cảm giác mình cũng khó … nói chuyện với cô hơn. Còn Khanh những lần đối diện với Darrent, nó lại muốn moi tim mình ra giấu đại chỗ nào đó. Máu nó dồn lên mặt đỏ bừng. Thật sự, Khanh chỉ muốn nói chuyện với Darrent tự nhiên như ngày hai đứa trên chiếc đạp điện giữa trời nắng chang chang của Sài Gòn.
- Anh…
- Em…
Darrent và Khanh đồng loạt lên tiếng.
Khanh giật nảy mình. Darrent thót tim đến độ chân nhấp luôn chân gaz khiến xe vọt thẳng về phía trước một tí. Vì phần anh có thắt dây an toàn từ trước nên không sao, còn Khanh thì mất đà té nhào về phía trước, va đầu vào xe cái cốp rõ to.
- Em có sao không???? – Darrent cuống cuồng tháo vội dây an toàn của mình ra chồm về phía Khanh.
Khanh theo quán tính nhắm nghiền mắt lại và đưa tay lên vịn vào chỗ đau. Bỗng chốc bàn tay to lớn của Darrent chạm vào tay nó, đẩy ra để xoa vết đau ấy. Khanh mở to mắt ra. Lần đầu tiên bàn tay Darrent chạm vào tay nó. Trong một tíc tắc ấy nó cảm giác giống như có một luồng điện mấy trăm watz truyền sang nó.
Hình ảnh
Darrent mải hối lỗi về sơ suất của mình mà quên mất ngại ngùng. Còn Khanh thì không như thế. Khanh cảm giác nóng bừng khi bàn tay Darrent chạm vào tay rồi vào tóc nó. Bình thường chỉ đứng cách vài bước chân là nó cảm giác “không ổn” huống hồ chi khoảng cách thế này. Darrent gần đến mức Khanh tưởng tượng chỉ cần một chút … là gương mặt Khanh có thể cảm nhận được ấm áp của Darrent hòa vào nó.
- Anh xin lỗi. – Darrent bất giác ngước mặt lên sau một lúc chẳng thấy có động tĩnh gì từ Khanh.
...
Mắt chạm mắt.
Môi còn đúng vài centimet là chạm được vào nhau.
…
Darrent cảm thấy đầu óc mình chuếnh choáng đến không thở được. Một nam một nữ ở những chỗ riêng biệt này đúng thật là quá nguy hiểm! Khanh thì ngây thơ, nhưng mà anh lại là con trai. Ngay từ những lần chạm mặt đầu đã quá là cuốn hút, huống hồ chi lại ở cái không gian thế này. Nhất là ở khoảng cách khó xử thế này nữa.
….
….
….
Cốc. Cốc…!!!
Darrent và Khanh giật bắn người lùi xa ra nhau. Phía ngoài cửa sổ, bên trái là Pi, bên phải là An, cả hai đang trố mắt ra nhìn.
Bất giác, máy Khanh rung lên, nó nhấc máy:
“Chút nữa anh qua đón em, anh muốn nói chuyện với em…”
Là số của Andre…
Hình ảnh
Ngay cả khi quen thuộc, giấc mơ vẫn là một giấc mơ, là những điều ở thật xa xăm ở cuối chân trời nơi cầu vồng rực rỡ…
[kocopy][/kocopy]
Đón xem "Tập 13: Nguyệt thực"