Khanh và Darrent đi chậm rãi trên thềm hoa gần studio. Sài Gòn giờ đã vào đêm. Lúc nào cũng vậy, đêm Sài Gòn vẫn đầy huyền ảo và mê hoặc. Không khí hối hả của đường phố cũng không thể xua tan được cảm giác yên bình trong cái bản chất vốn dĩ này. Giống như việc chẳng mấy khó khăn để tìm được một nốt lặng ngộ nghĩnh trong khúc hát sôi động vậy. Sài Gòn nhìn vẫn đầy hiền hoà qua kẽ lá.

Hình ảnh


- Khi nãy em diễn tốt lắm. Dù đã đoán trước được nhưng nó vẫn làm anh bất ngờ - Darrent đi phía dưới, Khanh thì đi chập chững trên thềm hoa cạnh bên.

Hình ảnh


- Không đâu… - Khanh mỉm cười ngượng ngùng trước lời khen. – Mà nhìn anh giống như bị ép buộc dạo chơi ở đây với em vậy! – Khanh nói tiếp, giọng đầy trách móc.

- Không, chỉ vì anh ít đi cùng một người thế này. – Darrent lúng túng, sự lạnh lẽo thoáng chốc thành giản đơn.
- Ngay cả đi không có vệ sĩ em thấy đã ít rồi! – Khanh châm chọc.

Hình ảnh


Thềm hoa khiến Khanh trở nên cao hơn một ít. Khanh khẽ liếc sang nhìn Darrent. Khuôn mặt nghiêm nghị có nét trẻ con đáng yêu đấy cũng quay sang Khanh. Trong một khoảnh khắc, hai ánh mắt chạm nhau vô thức. Khoảng thời gian ấy thật khác, những suy nghĩ trong đầu Khanh bỗng dừng lại không một lý do. Để rồi bất giác khi đầu óc hoạt động lại, Khanh giật mình nhắm nghiền mắt với cảm xúc đầy ngại ngùng quen thuộc. Darrent cũng vội vã xoay về phía khác. Những ánh mắt không còn tìm đến nhau. Chẳng ai dám nói với ai một lời nào, chỉ lẳng lặng bước đi về phía trước.

Hình ảnh


Dù không đặt tay vào ngực, nhưng Khanh vẫn nghe rõ mồn một tim đập vội vã thế nào. Giữa hai người như có một bức tường, mà ai đó cẩn thận xây chắn lại. Khanh liếc qua Darrent dò xét, bỗng chân bất cẩn trượt khỏi đường đi thẳng, Khanh ngã xuống đất.
[kocopy][/kocopy]
Hình ảnh


- Em có sao không? – Darrent hét lên, vội vã ngồi xuống đưa tay đỡ lấy Khanh - Em có đau không? – Darrent nhìn Khanh lo lắng.
Cú ngã đau điếng nhưng rốt cục lại như một cánh cửa bất ngờ xuất hiện giữa bức tường gạch. Những nghi ngại không căn cứ từ đầu giờ bỗng nhiên tan đâu mất . Darrent thoáng nhận ra được phản ứng hơi quá đà của anh. Khanh đang đặt đầu trên tay và gối của Darrent. Cánh tay chắc khoẻ. Bỗng Khanh bất giác nhớ đến cái ôm lạ lùng của Andre mà lòng giật thót. “Không, cảm giác hoàn toàn không phải thế này. Nhất định không!” – Khanh hoảng hốt đính chính với bản thân mình rồi gượng người bật dậy khỏi Darrent. Một thoáng ngỡ ngàng trước hành động của Khanh, Darrent cũng với người đứng lên.

- Em bị trẹo chân rồi đấy – Darrent lên tiếng và xoay ra sau nhìn Khanh, ngồi xuống – Lên đi, anh cõng về!

Khanh im thin thít với lời đề nghị của Darrrent. Hai mắt cô tròn to nhìn anh. Darrent bỗng bật cười ngại ngùng, có lẽ cũng chính với lời đề nghị bất ngờ của mình, nhưng Darrent vẫn tiếp tục nói. Vì Khanh đang đơ người ra không cử động, nên anh bèn bước lại gần và ngồi xuống, vòng hai tay Khanh qua cổ mình và đỡ chân cô về phiá trước rồi đứng dậy. Khanh đặt đầu ngả vào lưng Darrent, ngả vào điểm tựa yên bình giữa mọi điều bộn bề vẫn còn lắm xa lạ. Trời Sài Gòn vắng lặng, đường phố cũng chẳng còn ai, nhưng phía bên trong hai con người vẫn còn hối hả những nghĩ suy.

Hình ảnh


Giữa tất cả, là đêm Sài Gòn yên lặng.

*


* *

- Mày bị gì thế? – An la toáng lên khi thấy Darrent cõng Khanh bước vào studio.

Hình ảnh


- Ngã, thế mày nghĩ tao bị ngáo ộp bẻ chân chắc - Khanh lè lưỡi.

- Mày dễ bẻ chân ngáp ộp lắm – An thở dài.
An bỗng nhận thấy chân Khanh vẫn còn bước được bình thường khi đỡ Khanh ngồi xuống sofa. An mỉm cười lờ mờ hiểu sự việc. Mặt Darrent bất giác đỏ như quả gấc. Khanh cũng tỏ vẻ ngượng ngùng không kém. Nó nhìn quanh, Andre đã rời studio từ lúc nào, anh luôn như thế.

- Thôi … Anh phải về công ty họp ngay bây giờ. Có gì nhờ em lo cho Khanh dùm… - Darrent cũng lúng túng tìm đường rút lui.

- Làm cháu gái tôi bị thương rồi tìm cớ trốn tránh trách nhiệm. Thậm chí còn không thèm chào dì của nó một tiếng nữa à? – tiếng của dì Lam bỗng chen vào câu chuyện.
Thì ra nãy giờ Lam đứng cùng Nam ở dưới chân cầu thang nghe hết moị chuyện. Hai người tiến về phiá ba đứa trẻ. Chú Nam mỉm cười với Darrent tỏ vẻ đầy thông cảm với lời trêu chọc của dì Lam.

- Ơ! Dì!? – Khanh há hốc mồm, reo lên vui sướng – Dì bay vào khi nào thế???

- Bay vào từ năm ngoái! – dì Lam nói đầy mỉa mai.

- Thôi mà dì!! – Khanh ngượng ngùng la lên rồi xoay qua Darrent. – Anh về công ty họp đi. Dì em chỉ trêu anh thôi, không có gì đâu!

Darrent lóng ngóng nhìn Khanh rồi liếc sang dì Lam. Bắt được thái độ ngượng ngập của anh, chú Nam đỡ lời:
- Cháu cứ về đi. Lam đang ghen với Khanh được một cậu bé đẹp trai cõng chứ chẳng có gì đâu!

Hình ảnh


Lời nói của chú Nam làm An bật cười. Darrent và Khanh thì mặt đã đỏ lại càng hơn. Dì Lam liếc mắt nhìn chú Nam đầy hăm dọa. Darrent chỉ đành cúi đầu chào mọi người rồi vội vã mở cửa đi thẳng ra, bước vào chiếc xe đã chờ sẵn từ trước.

- Dì đấy. Chỉ được cái trêu chọc bạn con… - Khanh bĩu môi.

- Trêu gì, dì thấy cháu tiến hơi bị nhanh quá đấy! Mới ngày nào còn hôn chùn chùn vào ảnh mấy cái anh này trên tường, giờ đã được anh ý cõng rồi!

- Dì chưa dạy cháu chiêu tự giả vờ ngã đâu, là cháu tự nghĩ ra đấy! – Khanh nhấp nháy mắt.

- Anh này, hay mình đừng cho con bé làm mẫu, cho làm luật sư đi, nó bật giỏi lắm anh ạ – dì Lam tỏ vẻ oan ức khi thấy ông Duy từ trong phòng lab bước ra.
Ông Duy đưa mắt nhìn Khanh. Dù chẳng hiểu mô tê vấn đề, nhưng từ lâu đã quá quen với những trò đùa của cô em gái nên ông cũng hùa theo trêu chọc cô con gái. Mọi người cười rộn rã cả công ty.

- Hiếm khi mới có dịp cả gia đình sum họp thế này. Chúng ta liên hoan nhé! – chú Nam lên tiếng.
- Chú hỏi - quá – thừa. Liên hoan điên đảo luôn! – An và Khanh đồng thanh như thường lệ trước những cuộc đề nghị vui chơi.

Hình ảnh


Những mệt mỏi vụt qua.

Giữa tất cả, là những nụ cười.

*


* *


Khanh với tay chiếc đèn ngủ và nhắm mắt lại. Dì Lam đã cuộn chăn lại ngủ say từ khi nào. Tối nay An chung phòng với bố Khanh, còn nó thì ngủ cùng dì Lam. Cũng đã lâu rồi chưa gặp dì. Khanh bỗng muốn ôm dì Lam thật chặt một cái nhưng lại sợ đánh thức dì. Xa dì mới tính trên bàn tay mà nó đã thấy lâu lắm rồi. Với lại những bước đầu tiên của nó trong nghề người mẫu đã làm cho Khanh nhận ra dì Lam thật sự đã quan tâm nó đến dường nào.

Dì Lam bỗng xoay người về phiá Khanh, mỉm cười và ôm chặt nó vào lòng thì thầm:

- Ngủ ngoan nào…

Giữa tất cả, là sự thấu hiểu.

*


* *


Khanh ngồi trong taxi im lặng nghĩ vẩn vơ. Bên cạnh, An giữ chặt mắt vào quyển The Power of Now trên tay, đầy suy tư. Dì Lam phải đi họp công ty mẹ trong Nam nên chỉ hai đứa nó tiễn ông Duy ra sân bay. Khanh biết bố thực sự rất bận rộn. Nếu không vì đây là quảng cáo đầu tiên của nó thì ông cũng chẳng thiết tha gì. Dù cho đó là Andre hay bất cứ ai đề nghị.
Những cái ôm. Những lời dặn dò. Nỗi nhớ. Tâm trạng người đi kẻ ở.

Hình ảnh


Sân bay luôn mang lại những cảm giác đặc biệt.

Giữa tất cả, đường bay như một ánh sáng vụt lên giữa đêm tối.

*


* *

Taxi rẽ thẳng vào câu lạc bộ Lan Anh. Khanh đành chịu thua với khả năng thuyết phục của An. Dù chẳng hề muốn gặp Darrent lúc này nhưng nó đành phải theo An vào xem buổi luyện tập cho liveshow. Khanh vừa muốn xem bản thiết kế sân khấu của An, vừa muốn xem Demo luyện tập những bài hát mới, và cũng nôn nao gặp Darrent. Nhưng dù gì những chuyện hôm qua vẫn còn làm Khanh phân tâm trong quyết định nhiều lắm.
An đưa tấm thẻ BTC cho hai anh bảo vệ rồi nắm tay Khanh bước thẳng vào trong. An loay hoay tìm đường vào cánh gà trong khi Khanh đứng sát sân khấu mải mê với những hoạ tiết An trang trí. Khanh hướng nhìn tổng thể, An thật sự là một người có đầy tài năng trong việc này. Những thiết kế và An như phím F5 trong lĩnh vực thiết kế sân khấu đã dần đi quá vào cũ kĩ. Sân khấu bé hơn bình thường, nó giúp cho những hiệu ứng khói, lửa của sân khấu không còn bị ảo và khán giả có cảm giác đứng gần ca sĩ hơn. Khanh bước từng bước lên sân khấu. Những bậc thang trong suốt lấp lánh tưởng chừng được làm ra bằng thủy tinh khiến những bước chân đi lên trở nên tham vọng và khát khao hơn. Sân khấu được thiết kế hình chữ T như sàn catwalk. Dù cho ca sĩ đứng trình diễn ở góc naò cũng sẽ quan sát được rõ ràng. Khanh bỗng bất ngờ khi Pi xuất hiện cùng cây guitar ở góc trái, còn Darrent đã đứng ở góc phải tự lúc nào. Giai điệu bài Everything we had vang lên khi Pi bắt đầu chơi đàn. Khanh thoáng ngỡ ngàng đến lặng người. Đây là lần đầu bài hát này được diễn live. Những tiếng guitar thùng ở những nốt cao rõ ràng và chậm rãi đến mức quá mong manh. Khanh không còn nhận ra nét trẻ con đáng yêu của Pi, anh như hoá thân vào từng nốt nhạc. “You were the only face I’ve ever known. I was the light from the lamp on the floor…” - Giọng Darrent mong manh đầy cảm xúc cất lên. Khanh đứng ở cuối của sân khấu mở to mắt nhìn. Đây chính là Demo mà nó yêu. Chính là thứ âm nhạc với những cảm xúc bất tận thế này. Cái sân khấu rộng lớn và ồn ào khi nãy bỗng im lặng khác lạ. Trong mắt Khanh chỉ có ba con người đang đứng ở 3 góc là tồn tại. “…take the pain out of love then love won’t exist…” - Giọng của hai chàng trai dường như hoà làm một. Sự bình yên mãi ngủ yên vài hôm nay trong Khanh bất giác giật mình, vươn vai uể oải tỉnh giấc. Nó nhận ra, rốt cục bình yên cũng chỉ trong chính nó, giữa những bộn bề xung quanh. Và con người cứ mãi kiếm tìm ở những nơi xa xôi…

Hình ảnh


Long Flash bấm máy liên tục ở phiá dưới khán đài, anh luôn làm người thầm lặng lưu lại những khoảnh khắc.

Moị người đều ngừng việc mình làm hướng mắt về sân khấu.

“Everything we had, everything we had is no longer there…”

Giữa tất cả, là không giữa điều gì cả, chỉ còn những nốt nhạc êm dịu…

Tập tiếp theo, "Hoàng hôn đỏ"