Andre đẩy cửa kính bước vào studio.
[kocopy][/kocopy]
Hình ảnh


Lúc này đường Sài Gòn đã vắng, dễ dàng để nghe được những tiếng xe máy hiếm hoi lướt ngang qua. Khi thấy ánh mắt ngại ngùng của Lâm – trợ lý stylist của anh, Andre bỗng có ngay cảm giác không lành. Anh chạy về phía phòng riêng của mình.

Ngay lúc đấy, Quyên mở cửa từ trong bước ra. Trông thấy Andre, Quyên nhếch mép cười. Andre đưa mắt nhìn cô vô cảm, gương mặt không một chút biến sắc. Hai người đi ngang qua nhau sau một giây lặng yên. Vai vô tình chạm vào vai nhưng chẳng ai quay lại nhìn.

Hình ảnh


Hình ảnh


*


* *

Khanh ngồi dựa vào tủ lạnh, nước mắt ướt đẫm làm nhoè phấn trên mặt. Nó lấy tay chùi đi những giọt nước mặn trên mắt, không phải chỉ vì cái tát như trời giáng bất ngờ của Quyên mà còn vì những lời lẽ Quyên dùng cho Khanh là quá nặng nề với một người chỉ gặp nhau mới hai lần. Tuy không muốn, nhưng thái độ và những gì Quyên nói cứ chạy vòng vèo mãi trong đầu Khanh.

Hình ảnh


- Đồ xấu xa. Nếu có bản lĩnh thì đừng có mà làm trò cướp hàng của người khác. – Quyên hét thẳng vào Khanh sau cái tát.

- Sao chị lại tát tôi? – Khanh chưa hết bàng hoàng, đặt hai bàn tay lên bên má còn nóng rát.

Hình ảnh


- Mày đã cướp cả cái hợp đồng quảng cáo khó khăn lắm tao mới giành được… - Quyên ngừng lại một chút. – Bao nhiêu đấy đủ để nhận cái tát này của tao chưa?

- Chị nói gì? – Khanh mở to mắt bất ngờ - Tôi giật gì hợp đồng quảng cáo nào của chị??
- Quảng cáo mà mày chuẩn bị quay! – Quyên đẩy Khanh vào phòng và đóng cửa lại – Mày có biết tao đã phải rất cố gắng để giành được nó. Nay chỉ vì một đứa nhãi ranh chân ướt chân ráo như mày mà Andre gây sức ép để mày là người thay thế tao.

Hình ảnh


- …

Khanh im lặng suy nghĩ. Nhưng nó chẳng làm gì để có điều đó, và thật sự, nó không cố ý cho việc giành giật gì cả cho caí hợp đồng này. Tự Andre đề xuất mà…

- Mày nghĩ Andre quan tâm mày à? Rốt cục chỉ là con rối thôi! – Quyên ngưng lại, mắt nhìn thẳng vào Khanh giận dữ. – Mày cũng chỉ là thế chân của tao. Mày phải biết trước đây tao cũng từng là người của Andre để rồi bị anh ấy bỏ mặc!

Khanh bỗng cảm giác mắt nó bỗng cay xè khi nghe hết câu nói ấy. Chưa bao giờ Khanh bị người khác hạ thấp đến thế… Mọi chuyện đến bất ngờ làm nó chẳng biết phải phản ứng ra sao, cũng chẳng kịp hiểu được vấn đề. Chỉ là những gì Quyên đang nói bỗng dưng làm đau nó, rất nhiều.

- Rồi tao sẽ giành lại nhiều hơn – Quyên mỉm cười – Nhớ lấy điều ấy.
Dứt câu, Quyên quay lưng bước ra, bỏ lại Khanh với những giọt nước mắt lăn dài trên má.

Hình ảnh

*


* *


Andre khép cửa rồi bước nhanh đến chỗ Khanh ngồi. Hướng mắt nhìn Khanh. Anh bối rối, chẳng nói gì, chỉ im lặng nhìn. Khanh cũng chẳng biết phải bắt đầu ra sao. Những lời nói của Quyên vẫn đang ám ảnh nó. “Rốt cục nó chỉ là một vật thay thế như những gì Quyên nói, hay sao? Rốt cục có phải Andre chọn nó vì những lời lẽ đầy thuyết phục trước đây không? Hay rồi nó cũng chỉ là một miếng chanh…” – Khanh nhủ thầm. Càng nghĩ, nước mắt lại càng rơi.

Hình ảnh


- Quyên đánh em à? – Andre ngồi xuống cạnh Khanh. – Con bé đã nói gì? – Andre hỏi tiếp.

Khanh nhìn thẳng vào Andre. Cố gắng mỉm cười.

- Không có gì đâu anh… - Khanh ngập ngừng. – Có lẽ…

- Em không cần để ý đến những lời Quyên nói – A ndre thật ra đã đoán trước được mọi thứ. – Đừng bị phân tâm bởi những kẻ ganh ghét. Anh chọn em vì bản chất siêu mẫu ẩn chứa trong em…
Andre nhìn sâu vào mắt Khanh. Sâu rất sâu. Lời nói khiến Khanh bị hút vào, ngỡ mình cảm thấy thoáng quên đi những lời sỉ vả của Quyên. Andre nói nốt sau một thoáng. Lời nói rành mạch từng chữ.

- Quyên từng là người mẫu của công ty. Và bây giờ không còn nữa. Anh chọn em cho mẫu quảng cáo này vì em đủ đẳng cấp để thực hiện nó. Anh không phải là người giải thích nhiều. Em chỉ cần tin vào chính mình.

Hình ảnh


Không biết vì sao, Khanh lại có cảm giác tin tưởng vào những gì Andre nói hơn những điều vừa xảy ra trước mắt Khanh. Mặc dù thế, nước mắt vẫn tự động rơi ra.

- Anh trang điểm lại cho em nhé? Nước mắt làm lem hết tất cả rồi này… - Khanh khịt mũi, mỉm cười, mắt nhìn thẳng vào Andre.
Andre tỏ ra bất ngờ. Khanh cảm giác thích thú khi cuối cùng, nó cũng đọc được cảm xúc của anh. Bất giác Andre ôm nó vào lòng. Nhanh đến mức Khanh không kịp phản ứng. Lưng nó vẫn dựa vào chiếc tủ lạnh phiá sau. Khanh thoáng nhận ra đôi tay Andre nóng ấm sau gáy mình. Andre thì thầm:

Hình ảnh


- Anh sẽ dời nó lại một ngày khác. – hơi thở Andre phà vào tai Khanh – Em nghỉ ngơi đi chút anh tẩy trang cho.

Khanh không muốn đẩy Andre ra. Lòng cũng chẳng dằn vặt gì về việc đó. Nó cứ ngồi nguyên tư thế như vậy. Sài Gòn về đêm lạnh lắm. Bất giác sao nó cảm giác sao ấm lạ thường. Khanh từng cảm giác con đường mình vừa chọn sẽ dài và gập ghềnh lắm, bây giờ Khanh đã biết đúng thật là thế… Nhưng dù thế nào Khanh cũng sẽ đi tiếp. Nó cần tin vào mọi người và bản thân nó. Cầu mong tất cả thật chỉ là một hiểu lầm.
Andre mở cửa phòng búng tay một cái. Lâm từ máy tính đi về phía anh, Andre nói nhanh:

Hình ảnh


- Dừng việc quay. Hủy các lịch hẹn chụp của studio trong hai ngày tới. Sắp xếp ảnh thử lên đồ gửi vào máy anh trong đêm nay.

Lâm gật đầu rồi quay đi. Chợt Andre gọi với:

- Này.

- Vâng, anh.

- Gọi điện cho Quỳnh Anh, nói sáng mai lên chỗ anh.

- Yes, sir.

Khanh hấp háy mắt, tò mò:

- Quỳnh Anh là ai thế anh?

- Một cô bé. Rồi em sẽ gặp – Andre mỉm cười - còn bây giờ thì tẩy trang, anh có một bất ngờ này cho em.

*


* *


An đứng lóng ngóng một lúc ở sân bay thì bố Khanh cũng ra. Ông trông vẫn chẳng có gì thay đổi. Vẫn nụ cười thường trực trên gương mặt dễ mến.
- Bác Duy! – An hét tướng lên, vẫy vẫy tay.

Hình ảnh


Bố Khanh đưa mắt về phiá An, mỉm cười rạng rỡ.

- Cái Khanh đâu mà cháu đứng một mình thế này? – ông Duy bước lại phía An, hỏi.
- Khanh đang ở studio chuẩn bị. Andre bảo cháu đón bác về khách sạn sắp xếp. Khi nào anh ấy xong hết mọi thứ thì gọi cho bác cháu mình ạ! – An đáp – Khanh nó vẫn chưa biết việc bác vào Sài Gòn và làm đạo diễn cho shot quảng cáo đầu tay của nó đâu – An thủng thẳng thêm vào.

Hình ảnh


- Andre bí mật liên lạc với bác. Bác không biết nữa, nếu chỉ là vì mình Andre thì bác chắc không nhận, bác không thích những người khó nắm bắt như vậy. Nhưng khi Andre nhắc đến Khanh thì tất nhiên bác không thể từ chối.

Bác Duy mỉm cười, nghĩ về cô con gái bé nhỏ của mình. Từ nhỏ lúc nào cũng tỏ ra cứng rắn, mạnh mẽ. Thực chất cũng chỉ là một viên bi thuỷ tinh có thể vỡ tan bất cứ lúc nào. Đó là một phần lý do ông không hề muốn con gái mình đi vào con đường người mẫu. Nhưng nếu đây là điều Khanh muốn, ông dù gì đi nữa cũng sẽ ủng hộ hết mức một người bố có thể làm. An bắt máy điện thoại. Nói chuyện một lúc thì xoay qua bác Duy.

- Andre bảo dời lại ngày mai mới quay. Chúng ta có một số trục trặc đáng tiếc…

*


* *


Darrent ngồi trên xe. Sau những buổi tập thanh cuối cùng hôm nay, anh và Pi sẽ được nghỉ ngơi chuẩn bị cho liveshow sắp diễn ra. Vì thế nên mặt hai chàng trai tỏ ra hứng khởi sau một ngày làm việc căng thẳng. Pi đang nhắm nghiền mắt, thả hồn vào những bài hát phát từ ipod. Darrent ngắm đường phố ngoài cửa xe. Chợ Bến Thành giữa đêm khu ăn uống vẫn còn nhiều người. Tự dưng hình ảnh của Khanh xuất hiện trong đầu Darrent. Cứ thấy những món ăn là Pi tự động liên tưởng đến cô bé cao như sếu ấy. Darrent là một người sống khép kín. Ngoài Pi, Khanh là người đầu tiên Darrent chia sẻ những điều của bản thân. Điện thoại bỗng reo.

- Alô. Em nghe. – Darrent nói vào điện thoaị.

- Khanh đã đồng ý quay quảng cáo cho Mắt Quỷ. Chúng ta phải nhanh tay kéo lại cô bé! - giọng Long Flash bên kia điện thoại.

- Khanh đã đồng ý làm người mẫu rồi à? – Darrent reo lên vui mừng. – Ok… em hiểu… ok… Ừ… Em hứa. Bye anh!

Cúp máy. Tự dưng Darrent bật cười. Không biết từ khi nào, cuộc sống tẻ nhạt xung quanh anh đang dần bị lấp chiếm bởi hình ảnh của Khanh. Cô bé như cơn gió thổi vào căn phòng giản đơn cuộc sống của anh.

Một chiếc Mec đi ngược lại chiều xe của Demo. Khanh đang ngồi bên trong. Hai người lướt qua nhau. Chẳng ai phát hiện ra sự có mặt của người còn lại.

*


* *

Khanh dán mắt vào những căn nhà tối đèn bên ngoài xe. Đúng ra mà nói thì những chuyện khi nãy cũng không còn lảng vảng nhiều trong đầu nó. Trừ cái ôm của Andre. Đây là lần đầu tiên nó để một người lạ ôm. Khanh lén liếc sang nhìn Andre với một chút ngượng ngùng. Vẻ bối rối của Andre khi nãy đã không còn nữa, thay vào đó là sự lạnh lùng quen thuộc.

- Em đói quá. Chúng ta đi ăn à? – Khanh hỏi.

Hình ảnh


- Sau khi làm xong cái này.

- Làm gì mà bí mật thế??? – Khanh nheo mắt nghi ngại.

- Ừ. Bí mật!
Xe đang chạy qua một cây cầu. Sông Sài Gòn đầy gió căng phồng mát lạnh. Khanh đẩy cửa sổ xe xuống để những cơn gió có cơ hội được chạm vào mặt mình. Khanh bỗng nhớ đến Darrent. Những cơn gió luôn làm nó nhớ đến … lưng anh.

Hình ảnh


Đôi lúc là một cảm giác thèm bình yên lạ lẫm. Khanh bất giác giật mình khi Andre quẹo xe vào khách sạn Hyatt. Xoay bật qua nhìn, gương mặt anh vẫn bình thản. Andre mở cửa, lôi Khanh đang đơ người ra vào khách sạn.

- Chúng ta làm gì ở đây thế? – Khanh quay sang phía Andre.

- Anh đã bảo anh muốn cho em một bất ngờ. – Andre nhìn Khanh.

- Nhưng … chẳng có bất ngờ gì ở một nơi như thế này cả!?
- Anh đã bảo có. Cứ đi theo anh. – Andre định với lấy tay Khanh lôi đi, nhưng Khanh kịp rút tay nó lại.

Hình ảnh


- Em nghĩ giữa chúng ta có một chuyện gì đó hiểu lầm. Cái ôm khi nãy … chỉ … - Khanh ngập ngừng, đầu óc nó rối loạn.

Hình ảnh


- Cái gì? Hai người khi nãy ôm nhau à?

Bất giác giọng An thốt lên vang dội giữa tiền sảnh. Khanh xoay lưng ra sau. An làm cái quái gì ở đây?

Hình ảnh


- Bố! – Khanh ngỡ ngàng kêu khi thấy ông Duy đứng cạnh An.

Tất cả đều im lặng.



Đêm Sài Gòn bỗng như bản Hey there Delilah vang lên. Ngọt ngào, êm ái đầy bí ẩn “… What's it like in New York City? I'm a thousand miles away. But girl, tonight you look so pretty Yes you do Times Square can't shine as bright as you. I swear it's true…”

Đón xem "Tập 9 : Sự kết nối"