Những ngày tháng Sài Gòn trôi nhanh chóng, thoáng qua như gió.
Việc quay clip cho Demo đã xong một cách suôn sẻ, Darrent và Khanh không nói chuyện quá nhiều. Andre cũng đã trở về Sài Gòn sau đợt công tác.
Khanh ngồi ở Illy một chiều yên tĩnh. Quán café mang những nét nhẹ nhàng êm ả bởi dãy ghế liền dài nối giữa các bàn và cách bài trí dịu mắt. Toàn bộ không gian mở phía trước nhà hàng được thiết kế toàn kính, mang lại một tầm nhìnrộng ra phố. Khanh nhấm nháp hương vị ngọt ngào của ly cocktail French Kiss, bartender đã ưu ái cho nó thêm một ít café bột vào viền cốc, Khanh mỉm cười về điều đó. Dù có nhiều chuyện xảy ra, Khanh vẫn tự nhủ nó đã may mắn không ít trong thời gian vừa rồi. Từ những bước chân tình cờ đến mảnh đất này, những cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên, những con người không định trước. Mọi thứ vừa dịu dàng vừa hấp dẫn.
Hình ảnh
Chỉ có một người khách nước ngoài đang ngồi chăm chúđọc báo ở phía cuối quán, tầng hai luôn vắng vẻ như thế, đó là điểm nó yêu thích ở Illy, khi mà chỉ đối diện đó là Ciao café, luôn nhộn nhạo và ồn ào một kiểu gì đó thật Sài Gòn. Khanh có hẹn với Darrent. Khanh có hẹn với Quỳnh Anh, sau đợt làm việc với cô cho lần quảng cáo hình ảnh do Andre làm, rồi liveshow Demo, Khanh cảm thấy yêu mến cô bạn hiền lành. Khanh tìm thấy ở Quỳnh Anh vẻ điềm nhiên dễ dàng như là những người bạn Hà Nội của cô.
- Khanh! – Quỳnh Anh đã bước lên cầu thang tầng hai từ lúc nào, chiếc váy màu trắng đơn giản và cặp kính xanh ít đeo thường ngày – Bạn đến lâu chưa?
Hình ảnh
- Một lúc. – Khanh cười.
- Thế mà mình cứ tưởng là mình đến sớm cơ đấy! – Quỳnh Anh đặt chiếc túi nhỏ xuống ghế, vuốt phẳng váy và ngồi xuống.
- Haha, tại mình thích chỗ này mà, mới lại chiều nay mình cũng không có việc gì quan trọng.
- Không phải ở lại chỗ anh Andre tập sao?
- Không, không biết có phải do mình tập dở quá không mà anh Andre đã thưởng cho mình một ngày tự do.
- Tốt quá còn gì, thi thoảng nên tách ra khỏi nhịp sống bận rộn để tận hưởng một tí.
Khanh thoáng ngạc nhiên vì cô bạn có lối suy nghĩ giống mình, đấy, như Khanh nghĩ mà, Quỳnh Anh rất Hà Nội.
- Dạo này bạn còn gặp Pi không? – Khanh nháy mắt.
- Không. Haha, anh ấy bơ mình rồi thì phải.
- Thật sao, mình không nghĩ Pi biết bơ ai – Khanh cười to.
- Mình đùa đấy! Mấy hôm trước mình có đi ăn với Pi, anh ý có vẻ béo ra một tí, và vẫn cười nhiều như trước. Còn thì hôm nào cũng nhắn tin một tí.
Câu chuyện phiếm về những chàng trai tiếp diễn đến gần cuối giờ chiều,khi những ly cocktail đã cạn và phố đã dần đông lên khi những con người công sở ùa ra từ khắp các văn phòng trong trung tâm thành phố. Hai người bạn chia tay nhau, Khanh cảm thấy thật sự dễ chịu với Quỳnh Anh, chỉ là một đoạn nhạc nối giữa những chapter, nhưng nó thật sự quan trọng để kết nối cảm xúc. Khanh cắm tai nghe, chỉnh ipod sang bản Feel của Robie William, và hòa mình vào phố đông. “Ijust wanna feel real love, feel the home that I live in. ‘Cause I gottoo much life, running through my veins, going to waste…”
Hình ảnh
Khanh tắt máy hoàn toàn, nó muốn có thời gian tĩnh lặng một chút. Mặc dù cho thật ít contact, nhưng vẫn có khá nhiều nhà báo hoặc các tay casting gọi cho Khanh mọi lúc. Bây giờ là lúc nhiều tạp chí muốn có hình nó, không thợ săn nào bỏ qua con nai béo bở. Nên thi thoảng Khanh mới có một thời khắc nghỉ ngơi thế này. An có hẹn với một người thứ hai trong ngày...
Hình ảnh
*
* *
An ngồi nhà với chiếc máy tính, mò mẫm lang thang trên mạng hàng giờ liền,mạng là một nơi như thế, người ta có thể đốt bao nhiêu thời gian tùy thích, lấy rất nhiều và cho rất nhiều, chẳng có ai đánh thuế. An mở cửa sổ phòng, nhìn ra phía thành phố, vang lên những tiếng xe cộ êm êm.
Hình ảnh
Chợt màn hình nó hiện ra một cửa sổ chat. Một ông anh từ ngoài Hà Nội.
Hình ảnh
Cheesy: An a, anh bao cai nay.
Cowy: Vang em day.
Cheesy: Cai Khanh vao trong day noi? nhi.
Cowy: haha, vang, cung binh thuong,
Cowy: ngoai Hn cung nghe tieng’ roi ha anh.
Cowy: Khanh len nhanh lam.
Cheesy: uh co’, bao’ biec’ cac thu’, roi` net,
Cheesy: bi h cai gi cha nhanh.
Cowy: ma em thay anh dau quan tam may chuyen nay.
sao tu dung de y den gioi ng mau vay dai ca.haha. )
Cheesy: khong phai, chi vi co cai Khanh trong day thoi.may biet anh kha quy no. by the way la co chuyen.
Cowy: chuyen gi anh? :-/
Cheesy: may bietroi day, lau lam roi anh cung khong hack cai gi ca, nhung anh van langthang luot’ thuot’ nhieu o nhung~ cho~ anh hay “choi*” hoi xua. Va hom qua luc anh len forum cua hoi INJU Hacker thi anh tim thay trong kho du lieu cua no’ cai nay`…
Màn hình hiện lên phần accept file, An ấn vào nhận. Và mắt nó mở to ra. Choáng váng. An hoàn toàn shock. Tay nó đơ lại không biết gõ gì.
Cheesy: sao, the nao, shock phai khong. Cam giac cua anh ban dau cung d’ khac gi ca.
Cowy: …
Cowy: em khong the tin noi?
Cheesy: cung giong anh, nhung khong tim thay diem? gi sai ca.
Cowy: khi that.sao lai nhu the nhi. Em phat dien mat.
Cheesy: binh tinh,tai vi bi h no chua duoc post len forum, moi chi nam trong kho du lieucua INJU, tat ca nhung gi bon no hack dc bon no se vut’ het ve day, nen neu muon thi anh co the hack dc tu cho day va xoa di hoan toan.
Cheesy: van de la…
Cowy: la`?
Cheesy: la em can phai check lai tu` phia Khanh, vi chuyen nay` anh huong den cach nhin` cua anh ve Khanh
Cowy: em khong nghi la` that…
Cheesy: nhung INJU chang co ly do gi de lam` fake ca, bon no chi hack, va khong lam gi khac.
Cowy: em se check lai do chinh xac
Cheesy: duoc, xong thi bao’ anh, anh se hack ngay luc’ nao` chu’ bao?, can` lam` nhanh truoc khi bon no post len forum
Cowy: ok anh
An ấn Esc tắt cửa sổ, đặt tay lên trán. Nó thật sự không thể hiểu được. An nhấc máy gọi Khanh nhưng số đã ngoài vùng phủ sóng. Nó ngước lên, vẫn không thể tin được vào mắt mình.
Hình ảnh
Trước mặt An, trên màn hình, là bức ảnh Khanh không mặc gì, chụp qua gương.
*
* *
Andre lái xe một tay, như thường lệ. Anh dở điếu thuốc nên một tay gác ngoài cửa sổ. Không gian yên tĩnh. Khanh không biết chiếc xe đang đi về đâu, nhưng nó cảm thấy an tâm, nó biết nó đã hiểu một phần con người Andre sau chuyện về bức ảnh. Anh lái xe qua một chiếc cầu, đi chầm chậm ra ngoại ô. Từ khi vào Sài Gòn Khanh chưa từng đi ra ngoài trung tâm, đây là lần đầu tiên. Cảm giác đơn độc của Andre biến mất, trong mắt Khanh còn lại sự bình yên. Anh không cười, không nói, không pha trò hay cố làm Khanh vui như những chàng trai khác, anh không nói những lời ngọt ngào, cũng chẳng bao giờ cố gắng chạm vào Khanh, nhưng nó vẫn cảm thấy dễ chịu khi ở cạnh Andre.
Chiếc xe chạy lòng vòng rồi dừng lại ở một nơi khá tối, gần một ngôi nhà cũ kỹ. Andre tắt máy, với tay ra đằng sau lấy đèn pin rồi mở cửa xe. Khanh cũng bước ra khỏi xe, sập cửa lại. Nó ngập ngừng:
Hình ảnh
- Anh đỗ xe ở đây sao?
- Yên tâm, anh đến đây mỗi tuần.
- Chúng ta đi đâu?
- Đi bộ vài phút.
Anh chỉ tay về phía cánh đồng rồi bấm khóa xe tự động. Chiếc xe nháy đèn lên rồi nằm im lặng, Andre bước về phía trước soi đèn pin xuống chân để Khanh đi theo. Khanh nhìn theo ánh đèn nhỏ di chuyển dưới chân anh, mỉm cười vừa bám theovừa tránh những u đất lồi lõm ở con đường đất. Cảm giác như là một tròchơi trẻ con. Không ai nói gì, hít thở bầu không khí thoáng đãng của cánh đồng, nơi không có khói bụi và những âm thanh hỗn loạn của xe cộ.Rẽ trái rồi rẽ phải rồi rẽ phải trái! Một đoạn, Andre dừng lại, chỉ về phía hồ nước rộng.
- Ở đây.
Hai người phủi cát rồi ngồi xuống một tấm gỗ lớnđược đóng thừa ra mặt nước, có lẽ của những người câu cá. Không gian đầy mùi của cỏ và nước. Cả khoảng trời rộng đầy sao. Từ phía cành câynhững con đóm đóm sáng rực bay lượn. Mọi thứ đẹp đến phi thực tế.
Hình ảnh
Khanh reo lên:
- Chỗ này tuyệt thật!
Khanh khoan khoái hít thở. Andre đưa tay châm thuốc làm nó chun mũi:
- Anh đừng hút thuốc nữa được không?
Andre nhìn nó, ngạc nhiên:
- Được.
Anh không biết rằng nó còn ngạc nhiên hơn khi anh trả lời như thế! Khanh tháo đôi giày búp bê Kappa rồi thả chân xuống mặt nước, hồ nước rung lên những gợn sóng tròn êm ả.
Hình ảnh
Khanh thích thú đưa chân trong dòng nước mát, hỏi Andre:
- Anh hay đến đây à? Sao anh biết chỗ này?
Anh không trả lời mà hỏi lại nó:
Hình ảnh
- Ở Hà Nội em biết chỗ nào hay không?
- Có chứ anh. Nam Thăng Long này, bãi tre sông Hồng này, phủ Tây Hồ này, Tuần Châu này.
- Đó.
- Là sao ạ?
- Tức là Hà Nội là đất của em, em biết nhiều. Ở đây anh cũng thế thôi.
Khanh gật gù.
- Ra thế.
Hình ảnh
- Em vừa nói vềTuần Châu, ở đó hay không, anh có ra đó một lần cách đây hai năm, dựmột show về mẫu. Không thấy ở đấy có gì hay. Khá nhạt nhẽo.
- Vì anh không biết những góc của Tuần Châu. Ở bất cứ đâu, cũng có những góc thật là đặc biệt.
Những con đom đóm vờn xung quanh hai người. Nhữngngọn cỏ xanh mướt rung lên, chuẩn bị đón sương đêm. Thời khắc dễ chịu.Dường như những mệt mỏi của ngày cũ tan đi dưới làn nước mỏng manh. Mọi thứ trở nên đơn giản. Andre nhìn về không gian rộng lớn của bầu trời cao trên cao, chẳng nghĩ gì. Anh muốn nói cảm ơn Khanh, với anh, Khanh như là ánh sáng của đom đóm trông đêm tối.
Hình ảnh
Ngay khi anh định cất lời, điện thoại Andre sáng lên tin nhắn.
“ Em An đây.Anh có đi với Khanh không?Em không gọi được Khanh.Có chuyện quan trọng em cần nói chuyện với Khanh.”
Andre nghĩ một chút, rồi bấm nút tắt nguồn, màn hình điện thoại nháy sáng lên rồi vụt tắt. Một con đom đóm nào đó vừa chạm vào tay anh.
Next – Chapter 21: "Đêm Sài Gòn không ngủ"
Việc quay clip cho Demo đã xong một cách suôn sẻ, Darrent và Khanh không nói chuyện quá nhiều. Andre cũng đã trở về Sài Gòn sau đợt công tác.
Khanh ngồi ở Illy một chiều yên tĩnh. Quán café mang những nét nhẹ nhàng êm ả bởi dãy ghế liền dài nối giữa các bàn và cách bài trí dịu mắt. Toàn bộ không gian mở phía trước nhà hàng được thiết kế toàn kính, mang lại một tầm nhìnrộng ra phố. Khanh nhấm nháp hương vị ngọt ngào của ly cocktail French Kiss, bartender đã ưu ái cho nó thêm một ít café bột vào viền cốc, Khanh mỉm cười về điều đó. Dù có nhiều chuyện xảy ra, Khanh vẫn tự nhủ nó đã may mắn không ít trong thời gian vừa rồi. Từ những bước chân tình cờ đến mảnh đất này, những cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên, những con người không định trước. Mọi thứ vừa dịu dàng vừa hấp dẫn.
Hình ảnh
Chỉ có một người khách nước ngoài đang ngồi chăm chúđọc báo ở phía cuối quán, tầng hai luôn vắng vẻ như thế, đó là điểm nó yêu thích ở Illy, khi mà chỉ đối diện đó là Ciao café, luôn nhộn nhạo và ồn ào một kiểu gì đó thật Sài Gòn. Khanh có hẹn với Darrent. Khanh có hẹn với Quỳnh Anh, sau đợt làm việc với cô cho lần quảng cáo hình ảnh do Andre làm, rồi liveshow Demo, Khanh cảm thấy yêu mến cô bạn hiền lành. Khanh tìm thấy ở Quỳnh Anh vẻ điềm nhiên dễ dàng như là những người bạn Hà Nội của cô.
- Khanh! – Quỳnh Anh đã bước lên cầu thang tầng hai từ lúc nào, chiếc váy màu trắng đơn giản và cặp kính xanh ít đeo thường ngày – Bạn đến lâu chưa?
Hình ảnh
- Một lúc. – Khanh cười.
- Thế mà mình cứ tưởng là mình đến sớm cơ đấy! – Quỳnh Anh đặt chiếc túi nhỏ xuống ghế, vuốt phẳng váy và ngồi xuống.
- Haha, tại mình thích chỗ này mà, mới lại chiều nay mình cũng không có việc gì quan trọng.
- Không phải ở lại chỗ anh Andre tập sao?
- Không, không biết có phải do mình tập dở quá không mà anh Andre đã thưởng cho mình một ngày tự do.
- Tốt quá còn gì, thi thoảng nên tách ra khỏi nhịp sống bận rộn để tận hưởng một tí.
Khanh thoáng ngạc nhiên vì cô bạn có lối suy nghĩ giống mình, đấy, như Khanh nghĩ mà, Quỳnh Anh rất Hà Nội.
- Dạo này bạn còn gặp Pi không? – Khanh nháy mắt.
- Không. Haha, anh ấy bơ mình rồi thì phải.
- Thật sao, mình không nghĩ Pi biết bơ ai – Khanh cười to.
- Mình đùa đấy! Mấy hôm trước mình có đi ăn với Pi, anh ý có vẻ béo ra một tí, và vẫn cười nhiều như trước. Còn thì hôm nào cũng nhắn tin một tí.
Câu chuyện phiếm về những chàng trai tiếp diễn đến gần cuối giờ chiều,khi những ly cocktail đã cạn và phố đã dần đông lên khi những con người công sở ùa ra từ khắp các văn phòng trong trung tâm thành phố. Hai người bạn chia tay nhau, Khanh cảm thấy thật sự dễ chịu với Quỳnh Anh, chỉ là một đoạn nhạc nối giữa những chapter, nhưng nó thật sự quan trọng để kết nối cảm xúc. Khanh cắm tai nghe, chỉnh ipod sang bản Feel của Robie William, và hòa mình vào phố đông. “Ijust wanna feel real love, feel the home that I live in. ‘Cause I gottoo much life, running through my veins, going to waste…”
Hình ảnh
Khanh tắt máy hoàn toàn, nó muốn có thời gian tĩnh lặng một chút. Mặc dù cho thật ít contact, nhưng vẫn có khá nhiều nhà báo hoặc các tay casting gọi cho Khanh mọi lúc. Bây giờ là lúc nhiều tạp chí muốn có hình nó, không thợ săn nào bỏ qua con nai béo bở. Nên thi thoảng Khanh mới có một thời khắc nghỉ ngơi thế này. An có hẹn với một người thứ hai trong ngày...
Hình ảnh
*
* *
An ngồi nhà với chiếc máy tính, mò mẫm lang thang trên mạng hàng giờ liền,mạng là một nơi như thế, người ta có thể đốt bao nhiêu thời gian tùy thích, lấy rất nhiều và cho rất nhiều, chẳng có ai đánh thuế. An mở cửa sổ phòng, nhìn ra phía thành phố, vang lên những tiếng xe cộ êm êm.
Hình ảnh
Chợt màn hình nó hiện ra một cửa sổ chat. Một ông anh từ ngoài Hà Nội.
Hình ảnh
Cheesy: An a, anh bao cai nay.
Cowy: Vang em day.
Cheesy: Cai Khanh vao trong day noi? nhi.
Cowy: haha, vang, cung binh thuong,
Cowy: ngoai Hn cung nghe tieng’ roi ha anh.
Cowy: Khanh len nhanh lam.
Cheesy: uh co’, bao’ biec’ cac thu’, roi` net,
Cheesy: bi h cai gi cha nhanh.
Cowy: ma em thay anh dau quan tam may chuyen nay.
sao tu dung de y den gioi ng mau vay dai ca.haha. )
Cheesy: khong phai, chi vi co cai Khanh trong day thoi.may biet anh kha quy no. by the way la co chuyen.
Cowy: chuyen gi anh? :-/
Cheesy: may bietroi day, lau lam roi anh cung khong hack cai gi ca, nhung anh van langthang luot’ thuot’ nhieu o nhung~ cho~ anh hay “choi*” hoi xua. Va hom qua luc anh len forum cua hoi INJU Hacker thi anh tim thay trong kho du lieu cua no’ cai nay`…
Màn hình hiện lên phần accept file, An ấn vào nhận. Và mắt nó mở to ra. Choáng váng. An hoàn toàn shock. Tay nó đơ lại không biết gõ gì.
Cheesy: sao, the nao, shock phai khong. Cam giac cua anh ban dau cung d’ khac gi ca.
Cowy: …
Cowy: em khong the tin noi?
Cheesy: cung giong anh, nhung khong tim thay diem? gi sai ca.
Cowy: khi that.sao lai nhu the nhi. Em phat dien mat.
Cheesy: binh tinh,tai vi bi h no chua duoc post len forum, moi chi nam trong kho du lieucua INJU, tat ca nhung gi bon no hack dc bon no se vut’ het ve day, nen neu muon thi anh co the hack dc tu cho day va xoa di hoan toan.
Cheesy: van de la…
Cowy: la`?
Cheesy: la em can phai check lai tu` phia Khanh, vi chuyen nay` anh huong den cach nhin` cua anh ve Khanh
Cowy: em khong nghi la` that…
Cheesy: nhung INJU chang co ly do gi de lam` fake ca, bon no chi hack, va khong lam gi khac.
Cowy: em se check lai do chinh xac
Cheesy: duoc, xong thi bao’ anh, anh se hack ngay luc’ nao` chu’ bao?, can` lam` nhanh truoc khi bon no post len forum
Cowy: ok anh
An ấn Esc tắt cửa sổ, đặt tay lên trán. Nó thật sự không thể hiểu được. An nhấc máy gọi Khanh nhưng số đã ngoài vùng phủ sóng. Nó ngước lên, vẫn không thể tin được vào mắt mình.
Hình ảnh
Trước mặt An, trên màn hình, là bức ảnh Khanh không mặc gì, chụp qua gương.
*
* *
Andre lái xe một tay, như thường lệ. Anh dở điếu thuốc nên một tay gác ngoài cửa sổ. Không gian yên tĩnh. Khanh không biết chiếc xe đang đi về đâu, nhưng nó cảm thấy an tâm, nó biết nó đã hiểu một phần con người Andre sau chuyện về bức ảnh. Anh lái xe qua một chiếc cầu, đi chầm chậm ra ngoại ô. Từ khi vào Sài Gòn Khanh chưa từng đi ra ngoài trung tâm, đây là lần đầu tiên. Cảm giác đơn độc của Andre biến mất, trong mắt Khanh còn lại sự bình yên. Anh không cười, không nói, không pha trò hay cố làm Khanh vui như những chàng trai khác, anh không nói những lời ngọt ngào, cũng chẳng bao giờ cố gắng chạm vào Khanh, nhưng nó vẫn cảm thấy dễ chịu khi ở cạnh Andre.
Chiếc xe chạy lòng vòng rồi dừng lại ở một nơi khá tối, gần một ngôi nhà cũ kỹ. Andre tắt máy, với tay ra đằng sau lấy đèn pin rồi mở cửa xe. Khanh cũng bước ra khỏi xe, sập cửa lại. Nó ngập ngừng:
Hình ảnh
- Anh đỗ xe ở đây sao?
- Yên tâm, anh đến đây mỗi tuần.
- Chúng ta đi đâu?
- Đi bộ vài phút.
Anh chỉ tay về phía cánh đồng rồi bấm khóa xe tự động. Chiếc xe nháy đèn lên rồi nằm im lặng, Andre bước về phía trước soi đèn pin xuống chân để Khanh đi theo. Khanh nhìn theo ánh đèn nhỏ di chuyển dưới chân anh, mỉm cười vừa bám theovừa tránh những u đất lồi lõm ở con đường đất. Cảm giác như là một tròchơi trẻ con. Không ai nói gì, hít thở bầu không khí thoáng đãng của cánh đồng, nơi không có khói bụi và những âm thanh hỗn loạn của xe cộ.Rẽ trái rồi rẽ phải rồi rẽ phải trái! Một đoạn, Andre dừng lại, chỉ về phía hồ nước rộng.
- Ở đây.
Hai người phủi cát rồi ngồi xuống một tấm gỗ lớnđược đóng thừa ra mặt nước, có lẽ của những người câu cá. Không gian đầy mùi của cỏ và nước. Cả khoảng trời rộng đầy sao. Từ phía cành câynhững con đóm đóm sáng rực bay lượn. Mọi thứ đẹp đến phi thực tế.
Hình ảnh
Khanh reo lên:
- Chỗ này tuyệt thật!
Khanh khoan khoái hít thở. Andre đưa tay châm thuốc làm nó chun mũi:
- Anh đừng hút thuốc nữa được không?
Andre nhìn nó, ngạc nhiên:
- Được.
Anh không biết rằng nó còn ngạc nhiên hơn khi anh trả lời như thế! Khanh tháo đôi giày búp bê Kappa rồi thả chân xuống mặt nước, hồ nước rung lên những gợn sóng tròn êm ả.
Hình ảnh
Khanh thích thú đưa chân trong dòng nước mát, hỏi Andre:
- Anh hay đến đây à? Sao anh biết chỗ này?
Anh không trả lời mà hỏi lại nó:
Hình ảnh
- Ở Hà Nội em biết chỗ nào hay không?
- Có chứ anh. Nam Thăng Long này, bãi tre sông Hồng này, phủ Tây Hồ này, Tuần Châu này.
- Đó.
- Là sao ạ?
- Tức là Hà Nội là đất của em, em biết nhiều. Ở đây anh cũng thế thôi.
Khanh gật gù.
- Ra thế.
Hình ảnh
- Em vừa nói vềTuần Châu, ở đó hay không, anh có ra đó một lần cách đây hai năm, dựmột show về mẫu. Không thấy ở đấy có gì hay. Khá nhạt nhẽo.
- Vì anh không biết những góc của Tuần Châu. Ở bất cứ đâu, cũng có những góc thật là đặc biệt.
Những con đom đóm vờn xung quanh hai người. Nhữngngọn cỏ xanh mướt rung lên, chuẩn bị đón sương đêm. Thời khắc dễ chịu.Dường như những mệt mỏi của ngày cũ tan đi dưới làn nước mỏng manh. Mọi thứ trở nên đơn giản. Andre nhìn về không gian rộng lớn của bầu trời cao trên cao, chẳng nghĩ gì. Anh muốn nói cảm ơn Khanh, với anh, Khanh như là ánh sáng của đom đóm trông đêm tối.
Hình ảnh
Ngay khi anh định cất lời, điện thoại Andre sáng lên tin nhắn.
“ Em An đây.Anh có đi với Khanh không?Em không gọi được Khanh.Có chuyện quan trọng em cần nói chuyện với Khanh.”
Andre nghĩ một chút, rồi bấm nút tắt nguồn, màn hình điện thoại nháy sáng lên rồi vụt tắt. Một con đom đóm nào đó vừa chạm vào tay anh.
Next – Chapter 21: "Đêm Sài Gòn không ngủ"