Sài Gòn vào đêm như một bức tranh nhiều mảng màu. Những tông màu sáng, tối ngỡ đối lập lại hài hòa vào nhau êm dịu. Darrent ngồi cạnh Khanh, tim đập thổn thức. Màn đêm như buông lơi trước mắt…

- Hai người vừa làm cái trò gì vậy? – Pi cười phá lên khi hai người họ mở cửa đi ra.

- Người yêu đấy! – An vỗ vai Pi.
- Không phải người yêu!!! – Darrent và Khanh đồng thanh hét thẳng vào An và Pi

Hình ảnh


- Ừ ừ… thì không phải người yêu. – Pi nhún vai.

- Chỉ gần kiss nhau thôi!!! – An đệm vào rồi cười vang.

Khanh khẽ liếc sang Darrent, nó có cảm giác bây giờ mà chạm vào gương mặt kia thì mấy ngón tay chỉ có nước bỏng rộp lên. Thỉnh thoảng Darrent cũng đưa mắt qua, hai người chạm mắt nhau lại ngại ngùng xoay về hướng khác.

Khanh đưa điện thoại lên, liếc cái đồng hồ nhỏ xíu trong màn hình di động nó cảm thấy ngao ngán, cũng đã gần 8h rồi.

- Thôi, đi ăn đi, đói quá! – An bất giác xoay qua nó.

- Sushi. Sushi!!! - Pi nghe An bảo xong mặt hớn hở.

- Em bận rồi. – Khanh nhún vai.

Khanh bắt gặp ánh mắt Darrent khi xoay qua nhìn An. Nó bỗng giật thót người.

- Vậy mày đi gì về? – An nhìn Khanh thắc mắc.

Khanh chưa kịp trả lời cậu bạn thân thì chiếc Mec màu đen đã lặng lẽ dừng ngay trước mặt tụi nó.

Andre mở cửa bước ra trong lúc tám con mắt trố lên vì kinh ngạc.

- Sao… sao anh biết em ở đây? – Khanh lắp bắp.

Andre nhún vai rồi đưa tay kéo Khanh vào xe đã mở sẵn cửa.
Nó vừa không muốn từ chối Andre vừa muốn ở lại…

Hình ảnh


Sài Gòn đêm nay có trăng

*

* *


- Người yêu bị người khác cướp đi rồi kìa! – Pi nhìn Darrent.

- KHÔNG PHẢI NGƯỜI YÊU!!! – Darrent xoay qua Pi với thái độ giận dữ.

- Ừ thế thì “chưa” vậy… - Pi nhún vai.

- KHÔNG!!!! – Darrent hét lên rồi đi thẳng một mạch vào công ty.
Pi le lưỡi nhìn theo, miệng nói thầm:" Đến khi mất rồi thì muốn cũng không nhận được.” – Rồi xoay qua An ra hiệu hỏi muốn ăn gì không. An gật nhẹ đầu, nãy giờ nó mải nhìn cái bóng xe từ rất lâu đã khuất phía cuối đường.

Trăng trên trời hiện ra rõ ràng và tròn trịa. Dù không muốn nói ra nhưng trong An có linh cảm đến những chuyện không lành sớm muộn cũng xảy ra… Thoáng định lôi điện thoại ra nhắn tin cho Khanh mà điều gì đó cứ cản tay An lại. Dù sao đây cũng là chuyện của Khanh. Biết đâu nó đang va chạm quá sâu vào cuộc sống của bạn thân nó?
Pi xoay lại An, anh nhận ra sự lo lắng trên khuôn mặt cậu trai nhỏ đang lững thững phía sau mình.

Hình ảnh


Ánh trăng rọi xuống đường thành những chiếc bóng ngả nghiêng.

*


* *

Khanh đưa mắt vào những con người bên những bệ đường ngoài cửa xe. Gương mặt Andre vẫn khó tả, mặc dù nó không hề nhìn nhưng vẫn dễ dàng để đoán ra thái độ quá quen thuộc đấy. Radio chuyển từ một bài hát khá quen thuộc của nhóm nhạc nào đấy mà Khanh không nhớ rõ tên sang ca khúc Everything we had của Demo. Khanh nhắm mắt thả lòng vào tiếng guitar yên bình…

Hình ảnh


Andre đưa tay tắt Radio bất thình lình.

Nó giật mình mở toang mắt ra nhìn chăm chăm vào Andre. Rõ ràng là anh không hề vui vẻ. Anh nói trước khi nó kịp nghĩ tiếp.

Hình ảnh


- Chúc mừng em đã có một bước tiến khá xa trong con đường đã chọn. – Andre vẫn nhìn bâng quơ về phía trước. Câu nói đầu tiên từ nãy giờ.

Khanh giữ nguyên ánh mắt mình vào Andre. Nó không biết mình nên nói gì lúc này. Thoáng chốc, Khanh cảm giác rùng mình khi nhìn sâu bóng mình phản chiếu trong mắt Andre. Khanh thấy mình cô đơn trong ấy.

Như ánh trăng tỏa sáng đơn độc trong màn đêm.

- Em không cần thấy mình có lỗi với anh. – Andre mỉm cười rồi hướng mắt về phía trước. – Nó là con đường em phải đi. Dù sớm hay muộn. Giữa anh và em không hề có sự ràng buộc gì cả cô bé à.
Khanh vẫn im lặng, nó đang lựa từng câu, từng lời trong mớ ý tứ rối tung trong đầu. Có một sự thật là nó làm việc này không hề có bất cứ suy nghĩ nào cho Andre. Khanh chưa từng nghĩ đến việc Andre phát hiện ra nó và nó là “người của Andre” bao giờ.

- Em chỉ làm việc này vì em thích Demo … vì An và vì… - Khanh cố gắng đưa mắt mình vào đôi mắt lạnh lẽo của Andre.
- Đừng nói bằng giọng đầy vẻ lỗi lầm như vậy, cô bé – Andre xoay qua Khanh cười mỉm – Anh hiểu em mà

Khanh tự dưng thấy mắt mình đầy nước đến độ muốn tràn ra. Ánh mắt Andre lướt qua nó xa lạ. Không hiểu từ khi nào nó bỗng thấy mình không còn quan trọng với Mắt Quỷ nữa rồi…

Andre mắt vẫn nhìn về phía trước, một tay cầm lái, một tay đưa ngang qua. Từng ngón tay thon dài và tỏa nhiệt trên gương mặt nó. Andre dùng ngón cái lau ngang mắt nó thành một đường nhẹ.

Hình ảnh


Không có nước mắt.

Cả buổi tối đó anh chỉ giữ im lặng.

Sau khi ăn xong, Andre chở nó về đến nhà chú Nam. Lúc Khanh xuống xe, anh mới mở miệng nói sau hơn một tiếng im lặng nãy giờ.

- Rồi có lúc em sẽ lại về cạnh anh.

Rồi anh dập cửa xe, bước vào trong và phóng vút đi. Để lại Khanh đứng thẫn thờ. Lúc quay mặt đi, nó bỗng bất giác bật cười. Câu nói của Andre làm nó có cảm giác anh là một người yêu cao thượng, đầy khí chất. Bỗng Khanh giật bắn người khi ngẩng đầu lên. Darrent đang đứng dựa người vào bức tường gần thang máy trước mặt. Anh nhìn về phía nó, cười nhẹ nhàng.

Trong bóng tối, nó thấy Darrent cũng tỏa sáng như Andre khi nãy. Thứ ánh sáng nhẹ nhàng như ánh trăng treo lơ lững trên trời tối nay, leo lét và cô đơn.

- Anh chỉ ở đây để chắc rằng em về nhà an toàn – Darrent nhún vai rồi bước ngang qua nó. Chúc em ngủ ngon.

Hai chàng trai. Chưa ai là gì của nó.
Mặt trăng rốt cục cũng chỉ là viên đá. Mặt trời mới là ngôi sao. Có viên đá nào có thể trở thành ngôi sao không, chẳng ai biết được

*


* *
Đôi cánh thiên thần vướng vào mấy cạnh sắt của chiếc lồng làm Khanh cảm giác nặng nề. Nó đang đứng trong một chiếc lồng, đeo đôi cánh trắng muốt và treo lửng lơ trên cao. An thông báo vào bộ đàm là chỉ còn một phút nữa nó sẽ được thả xuống độ cao thấp hơn để hàng nghìn khán giả phía dưới thấy được nó. Gần hai mươi dàn đèn bỗng phụt tắt. Tiếng ồn nơi khán đài càng được thế lại ồn hơn. Bất giác, phía khán đài reo lên đầy kinh ngạc. Nó xoay về phía sau, gương mặt nó xuất hiện trên màn hình mấy trăm inch sáng rực. Khanh cảm giác tên nó được gọi to hơn cả Demo. Giọng An rõ mồn một trong headphone bộ đàm nó đeo trên tai:” Ok. Ready??? Goooo…!!!” – Chiếc lồng từ từ giảm độ cao hạ xuống…

Hình ảnh


- Dậy đi công chúa. Còn ba mươi phút nữa bắt đầu đấy. – An lay lay người, đánh thức nó dậy. – Ra phía sau để người ta make và chỉnh lại quần áo, nhanh!

Hình ảnh


Khanh mở mắt ra nhìn An bước ra khỏi phòng. Hóa ra liveshow vẫn chưa bắt đầu, tất cả vừa qua chỉ là một giấc mơ. Nó nằm thiếp đi trong phòng thay đồ lúc nào không biết. Có lẽ mọi người cũng biết những buổi tập sáng đêm mấy ngày vừa qua làm nó cảm giác đuối sức, nên không ai đánh thức nó dậy.

Khanh bỏ mặc cho chị chuyên viên trang điểm dặm lại phấn. Nó nhìn mình trong gương. Chiếc váy trắng muốt, đôi cánh thiên thần mong manh.

Hình ảnh


- Em ơi, An bảo em ra cánh gà C ngay bây giờ! – Anh nhân viên sân khấu từ ngoài bước vào.

Nó xoay qua gật đầu mỉm cười rồi bước theo vội vàng. Pi và Darrent từ đâu bước ngược chiều lại phía nó.
- Trời ạ, có cần đẹp vậy không?!? – Pi nhìn nó cười to.

Hình ảnh


Khanh cười với Pi. Darrent im lặng như mấy ngày nay vẫn thế. Sau buổi tối đó không chỉ Darrent mà cả Andre, chẳng ai hé răng với nó dù chỉ một lời.
Nó bước đi tiếp về phía trước, một mình.

- Cố lên, em sẽ làm được – Darrent bất giác nói khi Khanh đi ngang qua mình.

Hình ảnh


Khanh bất ngờ nhìn anh định nói gì đó nhưng An chạy như bay vào nắm tay nó lôi đi gấp gáp. Chỉ kịp để lại một nụ cười phía sau.

Hình ảnh

*


* *

- Này. Ai bảo mày đi cái đôi guốc đó vào đấy. Thay đi. Trông chẳng liên quan gì đến tình hình hạt nhân toàn cầu

An nheo mắt nhìn nó đùa câu cuối – Rồi, Okey. Sẵn sàng nhé? Còn 1 phút nữa thôi đấy.

Khanh gật đầu.
- À, tao quên mất. – An mỉm cười rồi chồm đến ôm Khanh vào người. – Cố lên nhé cô công chúa của tao!

Hình ảnh


Khanh bật cười gật đầu trước thái độ đáng yêu đó của An. Trong đầu nó nhẹ bớt đi những lo lắng vừa nãy. Trước mặt nó là tấm vải đen sân khấu dầy sụ che đi, khiến nó không biết phía ngoài kia quang cảnh có phải như giấc mơ khi nãy không.

- Ok, bắt đầu!!! – An gật đầu đẩy nhẹ nó ra khỏi tấm màn.

“Người ta nói, những thiên thần nhỏ nếu muốn tình yêu thì phải hy sinh đôi cánh trắng muốt của mình, và suốt đời phải di chuyển bằng hai chân thay vì bay lượn trên bầu trời. Cả thế giới này, lúc sinh ra ai cũng từng là thiên thần. Nhưng sau khi hy sinh đôi cánh và cuộc đời thiên thần ấy đi, con người ta vẫn phải tự đi kiếm tìm tình yêu cho chính mình. Có những thất bại, có những thành công…”

Tấm rèm buông xuống như những hạt mưa. Đèn follow sáng rực vào Khanh.
Một lần nữa vẻ chênh vênh mỏng manh của nó dường như lại có tác dụng. Cả khán đài im thin thít không một tiếng động khi nó xuất hiện. Giữa khói phun ra êm ả như là màn sương sớm, ánh vàng phảng phất từ đèn hắt lên Khanh nhẹ nhàng, bước từng bước xuống sân khấu thủy tinh.


Hình ảnh


Âm thanh mộc mạc của guitar, từng nốt nhẹ nhàng…

Giọng hát dịu dàng đến gai người của Pi lại ngân lên…

“ Well I heard there was a secret chord . That David played, and it pleased the Lord . But you don't really care for music, do ya? ”

Đứng trước mười ngàn người, lần đầu tiên, Khanh mỉm cười.

Và nụ cười của thiên thần như đánh thức những làn sóng người phía trước. Tất cả giơ cao cánh tay của mình lên.

Khanh đã chiếm trọn được cảm tình của khán giả. Như là bóng tối im lìm.

Như là Nguyệt thực.

Póc tem "Tập 14: Những bước chân tình cờ"