Ngày sinh nhật của Ngân, cuối cùng Khanh trở về bất ngờ với món quà là một chiếc túi có hình những chiếc lá xanh và chú Nam thì tặng Ngân một bộ sách của Dan Brown. Vậy là chẳng ai trong ngôi nhà này quên sinh nhật của Ngân cả, chỉ là mọi người quá bận, nhưng theo như cái cụm từ chú Nam thường dùng “at the end of the day” thì tất cả lại trở về, và chẳng ai quên đi những điều quen thuộc này cả…
Hình ảnh
Khanh bắt đầu việc tập luyện với Avy, thực chất thì Andre không phải người đứng chính trong việc chỉ đạo tập luyện, mặc dù anh có chuyên môn tốt. Tất cả việc rèn mẫu đều do siêu mẫu Thảo My thực hiện, Thảo My cũng đã từng là người của Avy,sau này khi đã thành công rực rỡ trên sàn diễn thì về đây làm lại việc truyền kinh nghiệm cho lớp đàn em. Thực chất lượng mẫu để My đào tạo không nhiều, bởi Andrecó thể coi là người vô cùng kén cá chọn canh. Cả năm có khi anh chỉ đưavề bốn năm người. Nhưng tất cả đều sớm trở thành những ngôi sao củagiới catwalk Sài Thành. Thường thì bao giờ một lớp tập cũng sẽ có đếnvài chục học sinh, nhưng vì Andre không bao giờ nhận học viên, anh chỉ nhắm vào một vài cá nhân đặc biệt, nên khoảng thời gian này chỉ có Khanh là người được dạy duy nhất. Chuyện tưởng chừng vô lý nhưng dễ hiểu khi mà lợi nhuận đào tạo mẫu không phải là tiêu chí của Andre.
Mỗi ngày Khanh đều phải có mặt trên công ty ít nhất chừng sáu tiếng. Chia đều ra hai tiếng tập đi, hai tiếng tập gym để giữ người, và chừng hai tiếng để học múa và cảm nhạc.
Lần đầu tiên bước vào phòng tập của Avy, Khanh không khỏi sững lại. Những chiếc gương ốp liền tường hai bên. Ánh sáng trắng muốt từ những chiếc đèn chìm dọc theo phòng tập hình vuông. Bốn chiếc camera được đặt ở khắp các góc. Khanh nheo mắt:
Hình ảnh
- Camera để làm gì vậy hả chị?
- Để sửa. Và cũng để em có thể xem lại sự thay đổi của chính mình. Chỉ chừng hai tuần nữa em sẽ thấy cuốn băng thu lại ngày hôm nay và băng của ngày hôm ấy hoàn toàn khác nhau – My mỉm cười, giảng giải.
Và Khanh bước vào những với những giờ tập luyện căng như dây đàn. “Mắt nhìn về phía trước, lưng luôn thẳng, hai chân đi khoảng cách đều, ơ kìa, mắt nhìn về phía trước, em nhìn cái quái gì xuống chân vậy!” My liên tục quát lên bất cứ khi nào Khanh vấp phải một lỗi nhỏ.
- Hai vai cân bằng nhau, tay vung đều. Như thế này này – nói rồi My bước đi thử những bước uyển chuyển, Khanh nhìn theo mà há hốc mồm, thật sự nhìn là một chuyện còn để làm được tương tự thì quả thật quá khó.
Sau mỗi buổi tập đi, Khanh đều đau buốt chân không thể cử động được, vì phải đi giày cao gót. Mặc dù Khanh đã khá cao, nhưng chị My vẫn để Khanh đi những đôi giày cao chừng mười phân! Với lý do lúc tập đi càng cao càng tốt, nếu không đến khi đi thật sẽ dễ bị cảm giác mất thăng bằng.
Hình ảnh
Hết giờ tập đi. My nghỉ để uống nước trong lúc có người massage chân cho nó. Và tiếp tục tập gym! Xong một ngày nó thấy cả người hoàn toàn mỏi nhừ. Thật chẳngdễ chút nào! Người ta vẫn thường nghĩ người mẫu là nghề dễ kiếm tiền,chỉ mặc những bộ quần áo đẹp và lướt thướt vài bước trên sân khấu.Nhưng ngược lại, như Andre đã nói với nó: người mẫu là nghề nhạy cảm và mau bị đào thải nhất. Đứng vững được trên sàn diễn phải là những người chịu khó học hỏi, yêu nghề và có bản lĩnh.
Thi thoảng anh cũng vào ngồi xem nó tập, hoặc nếu không anh cũng xem lại băng, từng ngày. Mỗi khi vào phòng tập, Andre chỉ thường ngồi một góc và hút thuốc, nhìn những bước đi của Khanh. Có lần khi chị My mắng Khanh ghê quá, nó đã hướng mắt sang anh cầu cứu, nhưng Andre nhìn sang hướng khác, anh muốn Khanh biết trong giới người mẫu không có chỗ cho kẻ yếu, phải tự đứng được trên đôi chân của mình.
Hình ảnh
Trong sâu thẳm, Andre kỳ vọng ở Khanh.Anh nhìn thấy cô bé thuộc về một sô ít sinh ra là để trở thành một trong những biểu tượng của thế giới hào nhoáng này. Sẽ là tội lỗi nếungành công nghiệp thời trang để lỡ một trong số ít những kiệt tác mà Chúa đã tạo ra như thế.
Nhưng cũng trong sâu thẳm, Andre lo sợ. Anh không muốn Khanh sẽ rơi như một người từng là yêu thương của mình…
*
* *
Sau tin nhắn hôm có party, Darrent hiểu rằng Khanh đã lựa chọn một con đường của mình, và anh muốn tôn trọng quyết định của cô, như là tất cả mọi người đang tôn trọng.Darrent cũng tránh thời gian gặp Khanhgần đây, phần vì anh cảm thấy bản thân chưa trở lại bình thường, phầnvì anh biết bây giờ chưa phải lúc để nối lại mối quan hệ. Nhưng Darrrent không lo lắng.
Hình ảnh
Vì cái gì ở đó thì vẫn sẽ ở đó.
Một ngày thứ bẩy, Darrent và Pi lên Piano Café ở đường Hồ Xuân Hương theo một lời mời của một người bạn cũ, Rainy. Đó là một trong những người từng sáng tác nhiều ca khúc cho Demo khi band nhạc mới thành lập, những sáng tác của Rainy nhanh chóng đưa Demo lên đỉnh cao lúc bây giờ, nhưng chị là người khép kín, không thích sự nổi tiếng. Một thời gian sau đó thì Rainy đi Mỹ và ngừng sáng tác, nhưng trong lòng Demo thì Rainy là một người mà Demo mang ơn, và nhiều phần khâm phục nữa. Chị mới trở về vài hôm trước và gọi điện rủ Demo uống nước. Rainy thích Piano Café, chị từng thường lên đây viết nhạc cho Demovài ba năm trước, giờ thành một kỉ niệm của mỗi đứa. Khắp nơi trongquán, dọc cả cầu thang, vẫn là nến - phong cách bài trí không có gìthay đổi. Ba người ngồi trò chuyện vui vẻ, nhắc lại kỉ niệm cũ. Với Rainy, Demo không bao giờ là những người nổi tiếng, vẫn chỉ là những người bạn cũ.
Hình ảnh
- Đã lâu lắm rồi chị không còn nghe em chơi nhạc, Darrent!- Em nghe nói chị từ bỏ việc sáng tác rồi mà.
- Ừ, chị đã nghỉ hẳn,chị muốn chuyên tâm vào việc nghiên cứu. Nhưng tất nhiên chị vẫn yêunhạc, và chị yêu cách em chơi nhạc. Đàn một bản đi.
Darrent mỉm cười:
- Chị muốn nghe bài gì?
Rainy nhíu mày, rồi cười:
- Nhiều lắm, nhưng hãy chơi một bản gì em thích đi. Chị yêu thích cách chơi nhạc tự do của em.
- Vâng.
Darrent ngồi vào chiếc piano. Nhiều người trong quán quay ra, một vài đã nhận ra anh. Nhưng tất cả im lặng, tất cả đều biết không gian bên cạnh chiếc piano luôn phải tĩnh lặng…
Hình ảnh
Darrent nhắm mắt. Rồi những nốt nhạc đầu tiên vang lên, da diết và quen thuộc. Bản Boston của Augustana... Darrent ngồi trước chiếc piano, những ngón tay thon dài rung lên trước từng phím đàn, đôi mắt buồn bã. “In the light of the sun. Is there anyone? Oh it has begun. Oh dear, you look so lost… “ Những giai điệu vô cùng nổi tiếng của Boston vang lên trong mỗi người đang lắng nghe những nốt nhạc mà Darrent chơi.
Hình ảnh
Anh không hề biết, từ góc trong cùng của Piano Café, Khanh đang ngồi cạnh Quỳnh Anh. Nước mắt nó trào ra mà không sao ngăn cản được. Quỳnh Anh giữ lấy tay nó, im lặng cảm thông. Khanh lắng nghe những phím đàn của Darrent, nó biết anh đang nghĩ gì…
Hình ảnh
“You don’t know me. And you don’t even care. She said…You don’t know me, And you don’t wear my chains…”
Từng giai điệu cứa vào lòng Khanh nhẹ nhàng. Nó cảm thấy có lỗi với Darrent.Nó đã không cố để hiểu nỗi buồn của anh, hiểu những gì anh nghĩ, hiểuanh muốn giằng lại nó bao lần và không hiểu anh đã cố gắng giấu tìnhcảm của mình như thế nào. Khanh biết Darrent buồn và khi nhìn anh chơi bản Boston, nó biết anh đang nghĩ về nó. Nhưng Khanh không biết làm gì, nó chưa sẵn sàng để nhận lời với Darrent, và anh thật sự đã ép nó phải từ chối.
Hình ảnh
Nhưng những người có duyên thì vẫn lại cứ gặp nhau. Và giữa thiên đường nhỏ bé mà Darrent đang tạo ra bằng tiếng nhạc này, Khanh đã vô tình lạc vào, để rồi bế tắc nơi đây…
“They’re not the only ones who cry when they see u . You said…”
Hình ảnh
Giữa hai người giờ là một khoảng cách, ai cũng nhìn về phía người kia, nhưng không ai bước tới.
*
* *
Lần đầu tiên từ khi về Amy, Andre mới để Khanh chụp cho một tạp chí ảnh. Anh chọn lựa rất kỹ và Khanh hoàn toàn tin tưởng vào những gì Andre làm cho nó. Andretự tay thực hiện toàn bộ phần trang điểm mà không lấy một chút tiền nàovà tất nhiên là tạp chí đó không còn gì mừng hơn. Những bức ảnh của Khanhtiếp tục tỏa ra khắp nơi trên mảnh đất luôn khát những gương mặt mớinày. Khi tiếp tục có những lời khen ngợi về vẻ đẹp thuần khiết và phongcách hút hồn của Thiếu Khanh, thì là lúc Andre nói với Khanh về một thứ mà Khanh đã suýt quên mất:
- Bây giờ là lúc em cần thực hiện nốt phần quay cho single sắp ra của Demo.
Hình ảnh
Khanh khá ngỡ ngàng khi nghe Andre nói về điều đó:
- Thế mà em cứ ngỡ rằng anh không thích em qua lại với Demo sau chuyện đó cơ đấy – Khanh thành thật.
-Anh không trẻcon thế. Và trong những công việc như thế này thì người ta dựa vào lòngtin và chữ tín nhiều hơn em nghĩ. Đó là lời hứa của em với Demo, và anh để em thực hiện nó. Sáng mai chúng ta sẽ sang công ty của Demo – Andre nói bình thản.
Hình ảnh
Vậy là ngày mai, Khanh sẽ gặp Darrent. Nó biết cũng đã đến lúc nó bước lại phía anh, dù có thể để chỉ thành những người bạn.
Nhưng nó không muốn lướt qua nhau thế này.
Tiếng nhạc của Boston vang vọng lại, nhắc Khanh về chàng trai của ngày hôm qua.
Next – Chapter 19: "Trò chơi đuổi bắt"
Hình ảnh
Khanh bắt đầu việc tập luyện với Avy, thực chất thì Andre không phải người đứng chính trong việc chỉ đạo tập luyện, mặc dù anh có chuyên môn tốt. Tất cả việc rèn mẫu đều do siêu mẫu Thảo My thực hiện, Thảo My cũng đã từng là người của Avy,sau này khi đã thành công rực rỡ trên sàn diễn thì về đây làm lại việc truyền kinh nghiệm cho lớp đàn em. Thực chất lượng mẫu để My đào tạo không nhiều, bởi Andrecó thể coi là người vô cùng kén cá chọn canh. Cả năm có khi anh chỉ đưavề bốn năm người. Nhưng tất cả đều sớm trở thành những ngôi sao củagiới catwalk Sài Thành. Thường thì bao giờ một lớp tập cũng sẽ có đếnvài chục học sinh, nhưng vì Andre không bao giờ nhận học viên, anh chỉ nhắm vào một vài cá nhân đặc biệt, nên khoảng thời gian này chỉ có Khanh là người được dạy duy nhất. Chuyện tưởng chừng vô lý nhưng dễ hiểu khi mà lợi nhuận đào tạo mẫu không phải là tiêu chí của Andre.
Mỗi ngày Khanh đều phải có mặt trên công ty ít nhất chừng sáu tiếng. Chia đều ra hai tiếng tập đi, hai tiếng tập gym để giữ người, và chừng hai tiếng để học múa và cảm nhạc.
Lần đầu tiên bước vào phòng tập của Avy, Khanh không khỏi sững lại. Những chiếc gương ốp liền tường hai bên. Ánh sáng trắng muốt từ những chiếc đèn chìm dọc theo phòng tập hình vuông. Bốn chiếc camera được đặt ở khắp các góc. Khanh nheo mắt:
Hình ảnh
- Camera để làm gì vậy hả chị?
- Để sửa. Và cũng để em có thể xem lại sự thay đổi của chính mình. Chỉ chừng hai tuần nữa em sẽ thấy cuốn băng thu lại ngày hôm nay và băng của ngày hôm ấy hoàn toàn khác nhau – My mỉm cười, giảng giải.
Và Khanh bước vào những với những giờ tập luyện căng như dây đàn. “Mắt nhìn về phía trước, lưng luôn thẳng, hai chân đi khoảng cách đều, ơ kìa, mắt nhìn về phía trước, em nhìn cái quái gì xuống chân vậy!” My liên tục quát lên bất cứ khi nào Khanh vấp phải một lỗi nhỏ.
- Hai vai cân bằng nhau, tay vung đều. Như thế này này – nói rồi My bước đi thử những bước uyển chuyển, Khanh nhìn theo mà há hốc mồm, thật sự nhìn là một chuyện còn để làm được tương tự thì quả thật quá khó.
Sau mỗi buổi tập đi, Khanh đều đau buốt chân không thể cử động được, vì phải đi giày cao gót. Mặc dù Khanh đã khá cao, nhưng chị My vẫn để Khanh đi những đôi giày cao chừng mười phân! Với lý do lúc tập đi càng cao càng tốt, nếu không đến khi đi thật sẽ dễ bị cảm giác mất thăng bằng.
Hình ảnh
Hết giờ tập đi. My nghỉ để uống nước trong lúc có người massage chân cho nó. Và tiếp tục tập gym! Xong một ngày nó thấy cả người hoàn toàn mỏi nhừ. Thật chẳngdễ chút nào! Người ta vẫn thường nghĩ người mẫu là nghề dễ kiếm tiền,chỉ mặc những bộ quần áo đẹp và lướt thướt vài bước trên sân khấu.Nhưng ngược lại, như Andre đã nói với nó: người mẫu là nghề nhạy cảm và mau bị đào thải nhất. Đứng vững được trên sàn diễn phải là những người chịu khó học hỏi, yêu nghề và có bản lĩnh.
Thi thoảng anh cũng vào ngồi xem nó tập, hoặc nếu không anh cũng xem lại băng, từng ngày. Mỗi khi vào phòng tập, Andre chỉ thường ngồi một góc và hút thuốc, nhìn những bước đi của Khanh. Có lần khi chị My mắng Khanh ghê quá, nó đã hướng mắt sang anh cầu cứu, nhưng Andre nhìn sang hướng khác, anh muốn Khanh biết trong giới người mẫu không có chỗ cho kẻ yếu, phải tự đứng được trên đôi chân của mình.
Hình ảnh
Trong sâu thẳm, Andre kỳ vọng ở Khanh.Anh nhìn thấy cô bé thuộc về một sô ít sinh ra là để trở thành một trong những biểu tượng của thế giới hào nhoáng này. Sẽ là tội lỗi nếungành công nghiệp thời trang để lỡ một trong số ít những kiệt tác mà Chúa đã tạo ra như thế.
Nhưng cũng trong sâu thẳm, Andre lo sợ. Anh không muốn Khanh sẽ rơi như một người từng là yêu thương của mình…
*
* *
Sau tin nhắn hôm có party, Darrent hiểu rằng Khanh đã lựa chọn một con đường của mình, và anh muốn tôn trọng quyết định của cô, như là tất cả mọi người đang tôn trọng.Darrent cũng tránh thời gian gặp Khanhgần đây, phần vì anh cảm thấy bản thân chưa trở lại bình thường, phầnvì anh biết bây giờ chưa phải lúc để nối lại mối quan hệ. Nhưng Darrrent không lo lắng.
Hình ảnh
Vì cái gì ở đó thì vẫn sẽ ở đó.
Một ngày thứ bẩy, Darrent và Pi lên Piano Café ở đường Hồ Xuân Hương theo một lời mời của một người bạn cũ, Rainy. Đó là một trong những người từng sáng tác nhiều ca khúc cho Demo khi band nhạc mới thành lập, những sáng tác của Rainy nhanh chóng đưa Demo lên đỉnh cao lúc bây giờ, nhưng chị là người khép kín, không thích sự nổi tiếng. Một thời gian sau đó thì Rainy đi Mỹ và ngừng sáng tác, nhưng trong lòng Demo thì Rainy là một người mà Demo mang ơn, và nhiều phần khâm phục nữa. Chị mới trở về vài hôm trước và gọi điện rủ Demo uống nước. Rainy thích Piano Café, chị từng thường lên đây viết nhạc cho Demovài ba năm trước, giờ thành một kỉ niệm của mỗi đứa. Khắp nơi trongquán, dọc cả cầu thang, vẫn là nến - phong cách bài trí không có gìthay đổi. Ba người ngồi trò chuyện vui vẻ, nhắc lại kỉ niệm cũ. Với Rainy, Demo không bao giờ là những người nổi tiếng, vẫn chỉ là những người bạn cũ.
Hình ảnh
- Đã lâu lắm rồi chị không còn nghe em chơi nhạc, Darrent!- Em nghe nói chị từ bỏ việc sáng tác rồi mà.
- Ừ, chị đã nghỉ hẳn,chị muốn chuyên tâm vào việc nghiên cứu. Nhưng tất nhiên chị vẫn yêunhạc, và chị yêu cách em chơi nhạc. Đàn một bản đi.
Darrent mỉm cười:
- Chị muốn nghe bài gì?
Rainy nhíu mày, rồi cười:
- Nhiều lắm, nhưng hãy chơi một bản gì em thích đi. Chị yêu thích cách chơi nhạc tự do của em.
- Vâng.
Darrent ngồi vào chiếc piano. Nhiều người trong quán quay ra, một vài đã nhận ra anh. Nhưng tất cả im lặng, tất cả đều biết không gian bên cạnh chiếc piano luôn phải tĩnh lặng…
Hình ảnh
Darrent nhắm mắt. Rồi những nốt nhạc đầu tiên vang lên, da diết và quen thuộc. Bản Boston của Augustana... Darrent ngồi trước chiếc piano, những ngón tay thon dài rung lên trước từng phím đàn, đôi mắt buồn bã. “In the light of the sun. Is there anyone? Oh it has begun. Oh dear, you look so lost… “ Những giai điệu vô cùng nổi tiếng của Boston vang lên trong mỗi người đang lắng nghe những nốt nhạc mà Darrent chơi.
Hình ảnh
Anh không hề biết, từ góc trong cùng của Piano Café, Khanh đang ngồi cạnh Quỳnh Anh. Nước mắt nó trào ra mà không sao ngăn cản được. Quỳnh Anh giữ lấy tay nó, im lặng cảm thông. Khanh lắng nghe những phím đàn của Darrent, nó biết anh đang nghĩ gì…
Hình ảnh
“You don’t know me. And you don’t even care. She said…You don’t know me, And you don’t wear my chains…”
Từng giai điệu cứa vào lòng Khanh nhẹ nhàng. Nó cảm thấy có lỗi với Darrent.Nó đã không cố để hiểu nỗi buồn của anh, hiểu những gì anh nghĩ, hiểuanh muốn giằng lại nó bao lần và không hiểu anh đã cố gắng giấu tìnhcảm của mình như thế nào. Khanh biết Darrent buồn và khi nhìn anh chơi bản Boston, nó biết anh đang nghĩ về nó. Nhưng Khanh không biết làm gì, nó chưa sẵn sàng để nhận lời với Darrent, và anh thật sự đã ép nó phải từ chối.
Hình ảnh
Nhưng những người có duyên thì vẫn lại cứ gặp nhau. Và giữa thiên đường nhỏ bé mà Darrent đang tạo ra bằng tiếng nhạc này, Khanh đã vô tình lạc vào, để rồi bế tắc nơi đây…
“They’re not the only ones who cry when they see u . You said…”
Hình ảnh
Giữa hai người giờ là một khoảng cách, ai cũng nhìn về phía người kia, nhưng không ai bước tới.
*
* *
Lần đầu tiên từ khi về Amy, Andre mới để Khanh chụp cho một tạp chí ảnh. Anh chọn lựa rất kỹ và Khanh hoàn toàn tin tưởng vào những gì Andre làm cho nó. Andretự tay thực hiện toàn bộ phần trang điểm mà không lấy một chút tiền nàovà tất nhiên là tạp chí đó không còn gì mừng hơn. Những bức ảnh của Khanhtiếp tục tỏa ra khắp nơi trên mảnh đất luôn khát những gương mặt mớinày. Khi tiếp tục có những lời khen ngợi về vẻ đẹp thuần khiết và phongcách hút hồn của Thiếu Khanh, thì là lúc Andre nói với Khanh về một thứ mà Khanh đã suýt quên mất:
- Bây giờ là lúc em cần thực hiện nốt phần quay cho single sắp ra của Demo.
Hình ảnh
Khanh khá ngỡ ngàng khi nghe Andre nói về điều đó:
- Thế mà em cứ ngỡ rằng anh không thích em qua lại với Demo sau chuyện đó cơ đấy – Khanh thành thật.
-Anh không trẻcon thế. Và trong những công việc như thế này thì người ta dựa vào lòngtin và chữ tín nhiều hơn em nghĩ. Đó là lời hứa của em với Demo, và anh để em thực hiện nó. Sáng mai chúng ta sẽ sang công ty của Demo – Andre nói bình thản.
Hình ảnh
Vậy là ngày mai, Khanh sẽ gặp Darrent. Nó biết cũng đã đến lúc nó bước lại phía anh, dù có thể để chỉ thành những người bạn.
Nhưng nó không muốn lướt qua nhau thế này.
Tiếng nhạc của Boston vang vọng lại, nhắc Khanh về chàng trai của ngày hôm qua.
Next – Chapter 19: "Trò chơi đuổi bắt"